Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1071





“Ôi! Lâm Quân, anh đúng là đồ đáng ghét!”





Lê Nhật Linh vốn dĩ đang hy vọng vào người nhà, một khi có người ở nhà thì cô chỉ cần giả vờ bị bệnh, chắc chắn họ sẽ không để cô bị nhốt ở bên trong nữa, nhưng không ngờ Lâm Quân lại không chừa cho cô chút cơ hội nào.





Lê Nhật Linh nhìn quanh bốn phía, ánh mắt cô hướng về phía cửa sổ, sau đó ngay lập tức chạy tới.





Nhưng khi vừa nhìn thấy độ cao bên dưới, cô lập tức từ bỏ ý định.





Dù sao đây cũng là tầng hai, lại còn là biệt thự thiết kế nên độ cao sẽ càng lớn, nếu cứ như vậy mà nhảy xuống, e là tình hình sẽ không ổn.





Lê Nhật Linh xoa xoa huyệt thái dương, một tay cô vịn trán, đi đi lại lại trong phòng.





Đột nhiên, một mưu kế nảy ra trong đầu!





Cô đi tới gõ cửa.





“Cô chủ! Cô có gì muốn sai bảo ạ!”





“Tôi đói bụng quá, Lâm Quân không cho tôi ra ngoài nhưng chắc.





không bắt tôi phải nhịn cơm chứi”





“Tôi sẽ đi chuẩn bị thức ăn cho cô ngay lập tức”





Lê Nhật Linh trộm mừng thầm, cô nhân cơ hội thay quần áo ản hoi, xoa xòa hai bàn tay, sau đó vắt chăn lên cửa sổ, nối vào rèm cửa và bức màn cùng với ga giường tạo thành một chiếc dây thừng dài, cô buộc một đầu lên ghế, một đầu ném qua cửa sổ.





“Cô chủ, bữa sáng tới rồi đây, cô chủ, cô chủ!”





Tên vệ sĩ gọi vài tiếng, bên trong không hề có tiếng đáp lại, anh ta cảm thấy có gì đó bất thường, đột nhiên hoảng sợ nhớ tới lời Lâm Quân nói. Nếu như hôm nay Lê Nhật Linh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ e là anh ta cũng khó mà sống tốt được, nghĩ vậy tên vệ sĩ vội vã mở cửa phòng.





“Cô chủ!





Trong phòng đã không có bóng dáng Lê Nhật Linh nữa, nhìn về phía chiếc khăn vắt trên cửa sổ, vệ sĩ vội vàng chạy tới.





Trong lòng anh ta vô cùng hoảng sợ.





“Cô chủ chạy trốn rồi, mau đuổi theo!”





Vệ sĩ xoay người nói với tên còn lại sau đó hai người còn lại cũng vội vã chạy ra bên ngoài truy tìm.





“Hừ, muốn đấu với tôi à, đúng là hai tên ngu ngốc!”





Lê Nhật Linh chui ra khỏi tủ quần áo, cô vô cùng đắc ý, cô đâu có ngốc mà nhảy xuống từ độ cao như vậy, cô cũng chỉ là một người bình thường thôi, lấy đâu ra sức mạnh phi thường như vậy chứ?





Trong phim truyền hình đều diễn như vậy, xem ra thường xuyên xem phim cũng có lúc phát huy tác dụng.





Cô bước tới cửa chính, lặng lẽ chuồn ra khỏi nhà, sau đó vội vã lái xe tới nơi tổ chức họp báo.





Lúc này, Lâm Quân đang dẫn người nhà tới thế giới băng tuyết chơi, mấy đứa bé đều vô cùng vui vẻ. Hoang Ánh và cha Lâm Quân ở bên cạnh chăm sóc bọn trẻ, Lâm Quân ngồi ở một bên ngắm nhìn, anh nghĩ tới Lê Nhật Linh đang ở nhà, đột nhiên nhíu mày.





Cũng không biết bản thân anh làm như vậy có khiến Lê Nhật Linh tức giận không. Nhưng ngoài cách ích kỷ giam giữ cô như vậy thì không có cách nào tốt hơn cả.





“Cha ơi, đến đây cùng chơi đi”





Hạ Ly vẫy vẫy tay với Lâm Quân.





“Được”





Lâm Quân chuẩn bị đứng dậy thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK