“Cũng không chắc, biết đâu đó chỉ là một sự trùng hợp. Có thể là người này ngấm ngầm thực hiện vụ bắt cóc Lê Nhật Linh sau lưng ông chủ cho nên hiện tại vừa hay lại chúng minh được thân phận của mình trước Jackson Lâm Quân nhìn ánh đèn le lói ở đằng xa trong bóng tối, trong lòng có suy nghĩ phức tạp.
Rốt cuộc, chuyện này liên lụy tới rất nhiều người, mặc dù suy đoán cũng vô cùng khả thi, nhưng nó cũng không đủ để trở thành cở sở cho căn cứ của sự việc. Mỗi bước đi đều có thể ảnh hưởng tới toàn cục, một bước sai là sai vạn dặm Anh đương nhiên không dám bất cẩn, liếc nhìn mọi người trong nhà vẫn đang chìm đắm trong hạnh phúc, đối với anh mà nói, bảo vệ bọn họ là việc anh phải làm.
“Vậy thì cậu định làm gì tiếp theo!Hiện tại người biết được sự tình năm đó ngoài Nhật Linh thì chỉ còn người đó. Lê Nhật Linh cũng đã nói rằng cô ấy cũng không rõ tình huống lúc đó.Chẳng lẽ mình lại đem trói người này về cho cậu”
Hà Dĩ Phong nói thẳng, đưa ra sự nghỉ ngờ của mình đối với vấn đề của Lâm Quân “Đúng, chính là như thế”
Mắt của Lâm Quân sáng lên, anh nghĩ rằng ý tưởng của Hà Dĩ Phong cũng không phải là không thực hiện được “Sao cơ? Như thế là sao?”
“Trói người này lại!”
“Chuyện này không được đâu! Bắt cóc là phạm pháp đấy”
Hà Dĩ Phong đang uống nước, khi nghe Lâm Quân nói vậy, anh ta phun ra một ngụm nước.
“Cậu mà còn sợ phạm pháy hay sao?”
Lâm Quân nheo mắt cười.
“Đương nhiên, tôi chính là một công dân tốt có ý thức tuân thủ pháp luật đấy” Hà Dĩ Phong bất dắc dĩ biện hộ cho bản thân “Tội bắt cóc nhằm mục đích tống tiền hoặc bắt cóc người khác làm con tin, thì bị phạt tù có thời hạn không dưới mười năm hoặc tù chung thân, phạt tiền hoặc tịch thu tài sản; nếu tình tiết ít nghiêm trọng thì bị phạt tù có thời hạn không dưới năm năm nhưng không quá mười năm, cũng bị phạt tiền. Cậu không tống tiền của người ta mà chỉ muốn hỏi chân tướng sự việc, cùng lắm thì bị phạt tù năm hay sáu năm thôi. Cậu sợ gì chứ, lúc được ra tù, cậu vẫn còn trẻ mà “
Lâm Quân nghiêm túc trêu chọc Hà Dĩ Phong, ý cười trên môi anh càng sâu hơn “Người ta nói độc nhất là lòng dạ đàn bà. Sao bây giờ tôi mới phát hiện cậu cũng rất độc ác đấy nhỉ!” Hà Dĩ Phong nói với vẻ đầy ghét bỏ.
“Được rồi, Tôi cũng chẳng muốn trêu chọc cậu nữa. Vụ bắt cóc này chúng ta sẽ tiến hành bí mật. Tên này nếu dám bắt cóc Lê Nhật Linh thì chắc hẳn anh ta cũng sẽ không dám báo cảnh sát. Chúng ta chỉ cần hỏi chuyện anh ta xong, sau đó thả đi là được”
“Nghe cũng có vẻ có lý! Nhưng nếu chúng ta trực tiếp đi làm chuyện đó thì chẳng phải chuyện bé xé ra to hay sao!”
“Ai nói chúng ta phải trực tiếp đi làm chuyện đó. Sẽ có người khác làm chuyện này còn chúng ta chỉ cần điều khiển mọi chuyện từ xa là được”
“À, đúng vậy nhỉ. Sao tôi lại không nghĩ ra sớm hơn. Làm như vậy thì chúng ta có thể né tránh được việc phạm pháp một cách hoàn mỹ”
Hà Dĩ Phong tấm tắc khen ngợi, như chợt bùng tỉnh Lâm Quân thở dài bởi sự ngốc nghếch của Hà Dĩ Phong. Nói đến trở về, trước đây bọn họ còn cãi nhau, không biết lúc gặp lại nhau sẽ có cảm giác gì “Vậy thì cứ “Được thôi: šn hành theo kế hoạch đi!”
Cúp điện thoại, Lâm Quân châm một điếu thuốc đứng một mình hồi lâu, màn đêm tuy đẹp nhưng không khí rất lạnh, tấn công toàn thân anh.
“Sao anh không vào.”
Một vòng tay ấm áp ôm lấy anh từ phía sau, Lâm Quân không cúi đầu, chỉ nắm tay cô, lẳng lặng đứng nhìn cô
“Có chuyện gì vậy? Ai vừa gọi điện thoại cho anh vậy?” Cảm giác được Lâm Quân đột nhiên phiền muộn, Lê Nhật Linh dán mặt lên lưng anh hỏi “Là Hà Dĩ Phong gọi.”
“À, có tin tức của Jackson sao”
Lâm Quân quay lại, nhìn người trong lòng mình “Vẫn chưa có!”