Hạ Ly lém lỉnh nằm ở trên đùi Lê Vân Hàng, đôi mắt to long lanh, nói rõ sự tình vừa rồi, Lê Vân Hàng vô thức sờ sờ tóc của cô, mỉm cười.
“Ô?” Cha Lâm liếc nhìn Lê Vân Hàng.
“Vậy thì Hạ Ly phải cố gắng làm cho ông ngoại vui vẻ nhé!” Cha Lâm nhìn Hạ Ly rồi cười nói.
“Ông ngoại, ông ngoại, chúng ta cùng nhau chơi game tiếp nhé!”
“Không, không, ông ngoại già rồi, lưng đau quá!”
Đây là sự thật, ông vừa chơi đồ chơi với mấy đứa trẻ trên sàn nhà, bây giờ thắt lưng của ông thực sự đau.
“Vậy thì con sẽ đấm lưng và xoa bóp cho ông ngoại. Ông nội đã dạy cho cháu, cháu đã biết rồi. Hạ Ly có thể làm tốt”
Bé Hạ Ly cười khúc khích nhìn ông nội, sau đó nhìn Lê Vân Hàng với ánh mắt đầy mong đợi.
“Hạ Ly thật giỏi!”
“Đúng rồi, ông ngoại mau ngồi xuống đi, Hạ Ly đấm đấm cho ông ngoại!”
“Được được!”
Lê Vân Hàng phối hợp ngồi xuống, cảm giác được nắm đấm nhỏ của Hạ Ly đập vào lưng mình.
“Ông thật có phúc! Cả nhà đông con đông cháu, có thể an nhàn tận hưởng hạnh phúc gia đình!”
Lê Vân Hàng liếc nhìn cha Lâm, không khỏi thở dài.
“Ông thông gia sao có thể nói như vậy, kỳ thật ông cũng có thể được như vậy!”
Rõ ràng những đứa trẻ này đều là con của Nhật Linh.
Cha Lâm đặt chiếc cốc trên tay xuống.
“Tôi không thể so sánh với ông. Tôi chỉ có một đứa con gái. Tôi vẫn chưa tìm được đứa con gái bị mất tích. Nhật Linh đã kết hôn với Lâm Quân. Mặc dù Hạ Linh không phải là con gái ruột của tôi, nhưng tôi luôn coi nó như con gái ruột của mình, nhưng nếu để cho con bé tiếp quản công ty thì thực sự là không ổn chút nào!”
Lê Vân Hàng lắc đầu thở dài một hơi.
“Con cháu có phúc của con cháu, con bé cũng còn trẻ, sớm muộn gì cũng sẽ trưởng thành, ông đừng quá lo lắng!”
“Ông ngoại, ông ngoại, ông đang nói cái gì vậy?”
Giọng nói của bé Hạ Ly vang lên từ phía sau.
“Hai ông đang nói rằng Hạ Ly rất giỏi, rất ngoan và thông minh! Ông ngoại rất thích cháu!” Lê Vân Hàng quay lại rồi ôm Hạ Ly vào trong tay, mỉm cười phúc hậu.
“Thật sao? Vậy thì ông ngoại phải luôn ở bên Hạ Ly nhé! Ngày nào Hạ Ly cũng đấm lưng cho ông ngoại, như vậy thắt lưng của ông ngoại mới không đau nữa!”
Giọng nói trẻ con khiến Lê Vân Hàng sững sờ, một cuộc sống như: vậy quả thực ông vẫn hằng mong muốn, nhưng LX thì sao? Còn có damesl Cả đứa con gái nhỏ bị mất tích! Hàng loạt những vướng mắc.
khiến ông không thể dừng lại.
“Không được, ông ngoại còn có nhà, ông ngoại phải về.”
“AI Vậy sao!” Hạ Ly cau mày, sau đó đột nhiên nói: “Không sao, con có thể để mẹ dẫn con đi gặp ông ngoại, cái thùng sắt lớn gọi là máy bay chạy rất nhanh, thật đấy ông ngoại! “
“Được, được, Hạ Ly đã nói như vậy, Hạ Ly không được lừa ông ngoại!” Đôi mắt Lê Vân Hàng có chút ươn ướt, tìm được Nhật Linh, hơn nữa còn có mấy đứa trẻ, đều là niềm vui lớn nhất trong cuộc đời ông.
“Không lừa, không lừa!” Hạ Ly móc ngón út của Lê Vân Hàng ra.
“Chúng ta móc ngoéo nhé ông ngoại, không được nuốt lời, nếu ai nuốt lời sẽ là mèo mướp!”
Bé Hạ Ly cười khúc khích chọc cười hai người lớn tuổi.
“Con bé này thật thông minh!” Lâm Tư không khỏi thở dài.