“Đúng đó, nếu như có thì tôi đã nói cho anh sớm rồi” Lâm Ảnh ngước mắt, không vui lắm, có vẻ trước giờ Lâm Quân chưa từng tin tưởng cô ta.
“Được, tôi biết rồi”
Lâm Quân gật đầu, quay người chuẩn bị đi.
“Ấy, đợi chút!” Lâm Ảnh nghiến răng.
Lâm Quân dừng chân nhưng không quay lưng.
“Có chuyện gì?”
Giọng nói anh lạnh lùng.
“Tại sao anh lại cứu tôi?”
Tuy thấy Lâm Quân lạnh lùng thế, cô ta thấy hơi buồn, nhưng vẫn không cam tâm, có thể đây là ảo mộng mà các cô gái đều không thoát khỏi!
“Chẳng tại sao cả, bởi vì cô có giá trị lợi dụng” Lâm Quân trả lời lạnh lùng, không có chút tình cảm nào.
“Nhưng hôm đó khi tôi đi tìm anh, anh từ chối để tôi giúp anh!”
Lâm Ảnh phản bác, Lâm Quân không nói gì, anh không muốn để Lâm Ảnh ảo tưởng, cũng không muốn chia sẻ tình yêu dành cho Lê Nhật Linh cho ai khác, nếu nói nhiều cũng vô ích, thà không nói thì hơn.
“Lâm Quân, bây giờ chúng ta có nhân chứng vật chứng, có phải có thể khởi tố James rồi không?”
Đầu dây bên kia, Hà Dĩ Phong cầm di thư Robert để lại cũng những bằng chứng chỉ tiết về việc liên lạc với James.
“Tố cáo ông ta, trực tiếp tống ông ta vào tù có phải hời cho ông ta quá không”
Lâm Quân cười lạnh lùng, nụ cười nguy hiểm.
“Ý cậu là?”
Hà Dĩ Phong để đồ trong tay xuống, khoé mắt cũng hơi cong lên.
“Không phải James ham tiền tài lắm sao? Vậy tôi sẽ khiến ông ta thân bại danh liệt, mất đi tự do, sau đó tống ông ta vào tù mà sám hối!”
Giọng Lâm Quân bình thản, dường như đang nói chuyện trưa nay ăn gì vậy.
“Lâm Quân, cậu đúng là càng ngày càng độc ác đó!” Hà Dĩ Phong cười.
“Ác? So với Nhật Linh thì còn nhẹ đó”
Lâm Quân nắm chặt điện thoại, khi nhắc tới Lê Nhật Linh, giọng cười của Hà Dĩ Phong đột nhiên ngưng lại.
Cũng đúng, kể cả James chịu hình phạt lớn tới đâu cũng không thể đổi được Lê Nhật Linh.
“Nói đi cũng phải nói lại, muốn để .James thân bại danh liệt thì không khó, chúng ta đã có di thư và phiếu chuyển tiền của Robert, đủ để chứng minh bây giờ James là cổ đông lớn nhất của LX, bây giờ bồi thường sẽ tính theo tỉ lệ phần trăm của cổ đông, .James một mình gánh vác hết hai phần ba số nợ, áp lực về tiên mặt khiến ông ta phải dùng cả tập đoàn James đi theo ấy chứ”
Hà Dĩ Phong nhướng mày, cũng may lúc đó anh có nhúng tay vào chuyện của Robert.
“Tốt lắm, sắp xếp văn thư pháp luật, cậu phải dùng thân phận con nhà giàu nhất Đông Nam Á để sử dụng quyền truy tố rồi”
“Ài, dễ thôi, công tử ta đây sẽ đi một chuyến”
Hà Dĩ Phong cười, bây giờ anh ta bắt đầu cảm thấy cái danh xưng con nhà giàu nhất Đông Nam Á càng ngày càng vui tai, vả lại lần này giá trị của anh ta đúng là nên thay đổi một chút.
“Tổng giám đốc .Jamesl”
“Chuyện gì?”
Giọng trầm thấp vang lên từ phòng làm việc, .James đang ngồi trong phòng làm việc, tay chống lên sống mũi suy nghĩ, tuy bị cảnh sát gọi đi, sống chết không nhận tôi có thể tạm thời trốn tội, nhưng Lâm Quân cứ truy đuổi tới cùng, ông ta chắc chăn sẽ sớm một bị pháp luật hỏi tới, đang nghĩ thì bị đàn em gọi.
“Đây là, là gì?”
James nhìn thứ đồ trên tay đàn em, sắc giọng hỏi.
“Đây là thư triệu tập của toà án”
Tên đàn em sợ hãi nói, sợ James giận cá chém thớt.
“Gì cơ?”
James đột ngột đứng lên, giật lấy giấy triệu tập trong tay đàn em, trừng mắt nhìn một cái, ngồi xuống ghế một cách nặng nề.
“Sao thế được, chúng không có đủ bằng chứng!”
James vò giấy triệu tập thành một cục, ánh mắt độc ác đáng sợ, không ngờ Lâm Quân lại ra tay nhanh thế.
“Tôi cũng không biết”
Tên đàn em thấy .James tức giận, hai chân không tự chủ được mà nhũn ra.