Lê Nhật Linh ôm bụng, sức lực trên chân từng chút rã ra Hai tay cô cố gắng níu lấy cái bàn, thân thể từng chút xụi lơ trên mặt đất: “Con ơi, con của tôi..”
Lâm Niệm Sơ bị vết máu trên quần của cô dọa sợ, vội vàng chạy lên lầu kêu cứu.
Ánh mắt Lâm Quân đỏ ngầu khi nhìn thấy vết máu trên quần của Lê Nhật Linh, anh xô mạnh Lâm Niệm Sơ ra, chạy tới bế Lê Nhật Linh lên chạy đến bệnh viện.
Hoàng Ánh cũng hoảng sợ, bà ấy kéo Lâm Niệm Sơ, mở to hai mắt hỏi cậu bé: “Con làm gì vậy? Con đẩy cô ấy hả?” Nếu thật sự là như vậy, thì bà sẽ thấy vô cùng tội lỗi.
“Không, con không đẩy cô ta, là tự cô ta đột nhiên chảy máu.” Lâm Niệm Sơ còn chưa giải thích xong, Hoàng Ánh đã cho nó một bạt tai “Nói bậy! Con không được phép nói dối! Làm sao có thể như vậy chứ? Cô ấy đang yên đang lành sao có thể đột nhiên chảy máu chứ? Trong bụng cô có hai đứa bé! Nếu xảy ra chuyện là những ba mạng người! Bà nội luôn cho rằng con là một cậu bé ngoan, sao con có thể làm ra loại chuyện này hả?” Lần đầu tiên Hoàng Ánh ra tay đánh Lâm Niệm Sơ, còn dữ dẫn mắng cậu Lâm Niệm Sơ cực kỳ tủi thân, sự bất ổn và buồn bã vốn có trong lòng đều bị thay thế bằng sự căm ghét.
“Con ghét người phụ nữ xấu xa đó, con không đẩy cô tai”
“Con còn dám nói dối!” Hoàng Ánh giơ tay muốn đánh cậu bé, nhưng khi nghĩ đến tình trạng thân thể của Lâm Niệm Sơ, bà cứng rắn nhịn xuống.
Đột nhiên bà ấy dường như bị người ta rút cạn sức lực, bà nhìn Lâm Niệm Sơ thì thầm: “Nếu có chuyện gì xảy ra với cô ấy, bà nội cũng không thể giữ con lại được”
Trong mắt Lâm Niệm Sơ chứa đầy thù hận, cậu ghét người phụ nữ xấu xa, nhất định là người phụ nữ xấu xa đó muốn cổ ý hại cậu.
Người phụ nữ xấu xa đó là phù thủy!
Là đĩ điểm!
Cậu ta gào lên: “Con không đấy cô ta, con không đẩy cô tat”
“Con thật sự không đẩy?”
“Con không đẩy mài”
Hoàng Ánh đứng trên cầu thang nghiêng người nhìn xuống lầu, chỗ Lâm Niệm Sơ bước qua để lại dấu chân mờ mờ, mà chỗ Lê Nhật Linh ngã xuống cách vị trí của Lâm Niệm Sơ khoảng gần hai mét. Cho dù Lâm Niệm Sơ có muốn đấy cũng không thể đẩy được.
Bà ấy lại ôm chặt lấy cháu trai: “Bà xin lỗi, là do bà nội trách lầm con”
Máu ở hạ thể của Lê Nhật Linh tích tụ từng chút một, càng ngày càng nhiều, thấm ướt quần của cô, cũng làm ướt quần áo của anh.
Lâm Quân vừa thúc giục tài xế tăng tốc độ vừa ôm chặt lấy thân thể Lê Nhật Linh: “Không sao đâu, tin anh đi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, chắc chản không sao đâu” Lần đầu tiên mà khi nói chuyện, giọng của Lâm Quân run lên ‘Sắc mặt cô càng ngày càng tái nhợt: “Con ơi, con của tôi.
Lâm Quân hôn lên trán cô, không ngừng an ủi: “Tin anh đi, đứa bé sẽ không xảy ra chuyện gì cả, em cũng sẽ không”
Lê Nhật Linh suy yếu nắm trong ngực anh, nỗi đau khiến khóe mắt cô cay sè: “Đứa trẻ vẫn… Vẫn chưa đủ tháng…
“Có rất nhiều đứa trẻ mới sáu tháng cũng có thể sống sót, con của chúng ta nhất định sẽ không sao, nhất định sẽ không sao đâu”
“Lỡ như…”
“Không có lỡ như gì cả”
Sức lực của Lê Nhật Linh không thể chống đỡ nổi phải nói quá nhiều, cô chỉ giản lược thốt ra hai chữ cuối cùng: “Giữ con”
Cô muốn đứa bé.
Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô muốn Lâm Quân chọn đứa bé.
Lâm Quân vừa tức vừa giận: “Không cho.
phép em nói những lời như vậy, anh muốn cả lớn cả nhỏ!”
Tôi… Mệt lắm rồi. Nếu, nếu có chuyện ngoài ý muốn… Nhất định phải giữ lấy con” Câu này gần như vắt kiệt chút sức lực cuối cùng của cô.
Hai mắt Lâm Quân đỏ hoe, trong lòng tràn đầy sợ hãi: “Không đâu, sẽ không xảy ra chuyện không may đâu.”