Tại sân bay, ba người Lâm Quân, Trần Hi Tuấn và Lê Vân Hàng đã xuống máy bay.
Trần Hi Tuấn và Lê Vân Hàng đứng yên tại chỗ nhìn xuống mặt đất, trong lòng đột nhiên có chút xúc động.
“Rốt cuộc ở đây vẫn là nơi thân thiết!”
Lê Vân Hàng cười nhẹ nói.
“Bởi vì ở đây có người thân, là quê hương, là tổ quốc của chúng ta”
Lâm Quân đồng ý.
“Đúng vậy, điều đó đúng là không thể phủ nhận”
“Vậy tôi cũng xem như mang một nửa dòng máu Việt Nam!” Trần Hi Tuấn cũng mỉm cười, gật đầu theo.
“Đương nhiên mẹ cậu năm đó nói không sai chính là một người đẹp của Việt Nam”
Lê Vân Hàng thuận miệng tiếp lời, ánh mắt đột nhiên trở nên ảm đạm.
“Đừng nhắc đến những điều này nữa, đi thôi! Để Nhật Linh với cả những người khác ngạc nhiên.”
“Được”
Cả ba người họ lặng lẽ trở về nhà họ Lâm.
“Bất ngờ chưa!”
Lâm Quân là người sớm nhất bước vào cửa, ba đứa trẻ đang ngồi xem phim hoạt hình, vừa nhìn thấy Lâm Quân, chúng đều nhảy cẵng lên sung sướng.
“Cha!”
“Cha!”
Mấy đứa trẻ vây quanh náo nhiệt, cha Lâm đi theo sau bọn chúng nhẹ nhàng cười.
“Sao đây, lúc cha không ở nhà, các con có ngoan hay không!”
Lâm Quân một tay ôm lấy Hạ Ly.
“Bọn con đều rất ngoan!” Hạ Ly chọc chọc mũi Lâm Quân, ôm cánh tay Lâm Quân không chịu buông ra, dựa vào tình cảm thân thiết giữa cha và con gái mà ra sức làm nững với anh.
“Đúng vậy, bọn con đều rất ngoan” Hòa Phong, Lâm Cảnh cũng cười cười phụ họa cho em gái.
“Bà nội đâu?”
“Bà nội đến bệnh viện chăm sóc mẹ rồi ạI”
Khi nhắc đến đây, ánh mắt Lâm Quân có hơi tối lại, vốn là muốn làm cô bất ngờ, nhưng suýt chút nữa lại quên mất Nhật Linh vẫn còn ở bệnh viện.
“Hạ Ly!”
Trần Hi Tuấn và Lê Vân Hàng đều đã không kiềm chế được mà bước vào.
“Chú Trần Hi Tuấn!”
Hạ Ly vừa nhìn thấy Trần Hi Tuấn, liền vùng vẫy khỏi tay Lâm Quân, chạy ào đến vòng tay Trần Hi Tuấn.
“Chú Trần Hi Tuấn, Hạ Ly rất nhớ chú, sao bây giờ chú mới đến gặp con!”
Trần Hi Tuấn bế Hạ Ly lên, Hạ Ly dùng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình cọ cọ vào má Trần Hi Tuấn, trông rất đáng yêu, từ sau khi được.
Lâm Quân dạy dỗ, bé cũng hiểu ý của cha, không còn gọi Trần Hi Tuấn là cha nữa.
“Xem ra vẫn là thân thiết với cậu hơn!”
Lâm Quân thở dài, có chút ghen tị nhìn Trần Hi Tuấn, Trần Hi Tuấn nhướng mày, rất đắc ý.
“Chú bận quá, con xem bây giờ vừa có chút thời gian rảnh là chú đến thăm Hạ Ly liền nè, Hạ Ly đừng giận nữa nha!”
Trần Hi Tuấn cẩn thận, nhẹ nhàng an ủi Hạ Ly.