“Em không cần tự trách” Lâm Quân luôn có thể nhìn thấu tâm trạng của cô, tựa như lúc này, rõ ràng trong lòng anh toàn là chua xót mà anh vẫn còn ấn bờ vai an ủi cô “Nhật Linh, em có biết không? Em trở về, em để anh cảm thấy tất cả đều đáng giá! Mặc kệ em phải mất bao lâu mới có thể nhớ ra anh, anh đều sẽ chờ eml”
Hốc mắt Lê Nhật Linh đỏ bừng nói không nên lời.
“Đừng khóc, đồ ngốc, cho em xem đồ tốt”
Lê Nhật Linh thuận theo Lâm Quân nhìn lại, anh đi tới trung tâm phòng, ở đó có một tấm vải trăng đang che gì đó. Lê Nhật Linh vừa tiến đến đã nhìn thấy, chỉ không biết là cái gì!
Lâm Quân nở nụ cười, anh nhẹ tay nhẹ chân kéo một phát làm tấm màn che rớt xuống.
Mặt tường có một tấm bảng hiệu lớn, bên trên viết mấy chữ bằng bút lông “Lê Nhật Linh, anh chờ em về nhà”
Lâm Quân lớn tiếng thét lên, Lê Nhật Linh lấy tay che miệng lại khóc không thành tiếng.
Lâm Quân đứng ở nơi đó nhìn Lê Nhật Linh, trên mặt anh nở một nụ cười Hiện tại cuối cùng anh cũng tin tưởng mình nhất định có thể đợi cô về nhà.
Cuối cùng anh không cần một thân một mình ở trong căn phòng khói bụi ngột ngạt, sầu não uất ức vượt qua buổi tối không tăng ca cũng không ra ngoài xã giao.
Anh không cần chỉ dựa vào nhìn những bức tranh này để tưởng tượng bộ dáng xinh đẹp và nghiêm túc của cô, anh cũng không cần lại một lần nữa lần chờ đợi tin tức rồi thất vọng một mình.
Lê Nhật Linh cám ơn em.
Cám ơn em đã cho anh có cơ hội yêu em một lần nữa Mà Lê Nhật Linh nhìn chữ trước mắt còn có Lâm Quân, trong lòng cô cũng rất phức tạp Cô tỉnh lại trên một quốc gia xa lạ, cô đã mất đi tất cả ký ức trong quá khứ, cô cũng quên đi mình là ai mà phiêu bạt một mình không nơi nương tựa trải qua năm năm!
Cô đã từng yếu ớt không chịu nổi giống phù du, cô vẫn cho là mình là bị lãng quên, bị vứt bỏ! Cho đến khi Lâm Quân xuất hiện, cô mới biết mình được yêu!
Hóa ra trên thế giới có một góc nở đầy hoa, mà mùi thơm này chỉ thuộc về mỗi mình cô.
Lâm Quân, cám ơn anh.
“Hu hu”
Tiếng khóc to của Hạ Ly hấp dẫn ánh mắt mọi người trong nhà họ Lâm.
“Sao thế?” Lâm Niệm Sơ nghe thấy động tĩnh nhanh chóng chạy vào!
Chỉ thấy dao gọt trái cây trượt xuống trên bàn, một quả táo lăn trên mặt đất, mà ngón tay của Hạ Ly máu me đầm đìa.
“Em gái bị thương!”
“Bà già, mau gọi 115, tay Hạ Ly bị thương!”
Trong sự hỗn loạn tưng bừng, Lâm Niệm Sơ nhìn thoáng qua xung quanh, cậu ấy tiện tay giật xuống bông hoa băng vải đặt trong chén để bọc lấy tay của cô bé rồi ôm lấy cô bé chạy ra ngoài.
“Ôi, Sơ” Hoàng Ánh và những người khác vội vàng đuối theo, Lâm Niệm Sơ lái xe thật nhanh chạy tới bệnh viện.
“Còn tốt, không bị thương đến gân cốt, vết thương cũng không sâu. Bôi thuốc băng bó một chút, chờ vết thương khép lại là được”
“Vậy bác sĩ nhanh bôi thuốc cho con bé đi!”
Lâm Niệm Sơ thở hồng hộc, trời mới biết vừa nấy cậu ấy cõng Hạ Ly đến, nhìn thấy cô bé khóc đau lòng như vậy có bao nhiêu lo lắng và khó chịu.
“Niệm Sơ, đau!” Trong mắt Hạ Ly hiện đầy nước mắt, cô bé nhìn Lâm Niệm Sơ ở trước mắt.
“Đau thì nằm tay anh, đừng nhìn!”
Lâm Niệm Sơ che kín con mắt của cô bé, cậu ấy nhìn bác sĩ giúp cô bé lau vết máu, tay đứt ruột xót. Huống chỉ vết thương kia cậu ấy nhìn đã thấy sâu, đoán chừng suýt chút nữa ngón tay của Hạ Ly cũng không còn.