Nhưng tung tích của Lê Nhật Linh anh lại vẫn không biết, lân này anh trở về, quyết sẽ không buông tha cho James.
Cho nên mới để Trần Hi Tuấn và Trần Hi Lam rời đi, anh vốn không cần bất luận kẻ nào, chọn một cuộc sống yên tĩnh an bình chỉ để có được cuộc sống trọn vẹn với Nhật Linh mà thôi. Nhưng bây giờ lại có kẻ †o gan xen vào phá hỏng những ngày tháng yên bình đó.
“Tổng giám đốc Lâm, bây giờ chúng ta đi đâu ạ?” Trợ lý Lưu cũng phát hiện tâm trạng Lâm Quân không tốt nên cẩn thận dò hỏi.
“Quay về Phong Linh Đàm đi” Lâm Quân nói, lời này ít nhưng hàm ý lại nhiều, khiến cả trợ lý Lưu cũng có đôi chút kinh ngạc.
Phong Linh Đàm là nơi ở của Lê Nhật Linh và Lâm Quân năm đó, từ sau khi ra nước ngoài trở về cũng không ở đó mà ở chỗ ông Lâm.
Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, trợ lý Lưu cũng không có tư cách cũng như bản lĩnh chất vấn Lâm Quân nên nghe anh nói thế thì lập tức.
gật đầu rồi lái xe hướng về phía Phong Linh Đàm.
Trên đường đi, phong cảnh ven đường vừa xa lạ lại vừa quen thuộc khiến cho những suy nghĩ của Lâm Quân bay xa. Con đường này đã từng là nơi anh đi qua hàng ngày, anh bỗng nhận ra, trong mỗi tấc trí nhớ của anh đều có hình ảnh thuộc về Lê Nhật Linh.
Phong Linh Đàm đã thật lâu chưa có người ở tuy nhiên anh vẫn luôn cho người tới đây lau dọn sạch sẽ, nhưng nó vẫn thiếu đi hương vị quen thuộc của quá khứ, an tĩnh và trống rỗng.
Lâm Quân quen chân đi về phía phòng ngủ, thả người xuống giường, anh trở về là để tìm kiếm lại những ký ức cùng những dấu vết của anh và cô từ những chốn xưa, anh đã tìm thấy nhưng nó lại chỉ làm cho bản thân anh càng thêm bất an hơn.
Anh thật sự không biết mình sẽ ra sao nếu như Lê Nhật Linh thực.
sự biến mất, có lẽ anh sẽ cô độc đợi cô đến già, tới khi rời khỏi thế gian chăng?
Lâm Quân thở dài rồi bảo mẹ Trương đón ba đứa trẻ về Phong Linh Đàm ở một đêm, có lẽ ngày mai, cũng có lẽ là ngày kia, cũng có thể sẽ là vài ngày nữa anh sẽ lại rời đi Hà Nội. Hiện tại anh đột nhiên hiểu ra, có thể ở bên cạnh những thứ quan trọng là việc may mắn và cần thiết đến mức nào.
“Cha! Cha!” Ba đứa trẻ vừa vào cửa đã lập tức lao vào lòng Lâm Quân, khuôn mặt nhỏ nhắn nhằm thẳng mặt Lâm Quân mà dụi dụi như con mèo nhỏ, có vẻ mấy đứa cũng rất nhớ anh.
Lâm Quân ôm lấy mấy đứa trẻ, lại giơ tay nhéo nhéo má Hạ Ly. Nói con gái giống mẹ quả nhiên không sai mà, Hạ Ly càng lớn càng trở nên giống Lê Nhật Linh.
“Cậu chủ, khi cậu không có ở đây Hòa Phong và Hạ Ly mỗi ngày đều hỏi cậu và mợ đấy”
“Đúng rồi, cha ơi, mẹ đâu rồi?” Hạ Ly đổ nhiên nhận ra không thấy mẹ của mình đâu, cô bé ngó nghiêng ra sau lưng Lâm Quân, như thể sợ Lê Nhật Linh sẽ đột nhiên nhảy ra hù dọa cô bé vậy.
Thế nhưng Hạ Ly lại vẫn không thể thấy được bóng dáng của mẹ mình, nên đành phải ngẩng đầu hỏi Lâm Quân.
Lâm Quân nhấp môi, anh không biết mở lời nói với mấy đứa bé thế nào đây, chỉ biết im lặng hồi lâu rồi mới ngập ngừng mở miệng nói: “Một thời gian nữa mẹ các con mới quay lại, đừng lo lắng”
Cũng may mấy đứa trẻ hiểu chuyện, không còn tiếp tục gặng hỏi thêm nữa mà ngoan ngoãn gật đầu.
Lâm Quân dẫn theo mấy đứa trẻ đi ăn tối rồi dỗ cho chúng ngủ.
Lúc này, đột nhiên điện thoại vang lên từng hồi, người gọi tới là Lâm Vân Hàng, Lâm Quân tiếp điện thoại thì lập tức nghe thấy được giọng nói mệt mỏi của Lê Vân Hàng truyền đến: “Alo, Lâm Quân à, Hạ Linh nói hôm nay con chọn cho cha, có chuyện gì không?”
“Cha, bây giờ cha mới tan làm về sao?” Lâm Quân nhìn đồng hồ đeo tay, nhẩm tính thời gian rồi không nhịn được hỏi ông.