Thấy bộ dạng Trần Hi Tuấn như thế này, Trần Hi Lam đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, thật sự là rất buồn cười.
“Em cười cái gì?”
Trần Hi Tuấn nhai thức ăn trong miệng mình, khó hiểu nhìn chăm chằm em gái nhà mình, không biết cô lại định đùa giỡn trò gì nữa đây.
“Không có gì, chỉ là cảm thấy rất buồn cười mà thôi! Anh, anh thật sự là không định quan tâm nữa hả, hay chỉ là nói một đằng làm một nẻo thôi?”
Trần Hi Lam tiếp tục cười nói, Trần Hi Tuấn bị nói trúng tâm sự trong lòng nên liếc mắt nhìn ra phía bên ngoài, giả vờ như mình không nghe thấy gì cả.
“Được rồi mà, anh đừng giả vờ nữa, nếu như anh nói anh không quan tâm đến chuyện của Nhật Linh thì đến cả em cũng không tin”
Trần Hi Lam lại bắt đầu cười lớn, Trần Hi Tuấn không biết làm thế nào, chỉ có trừng mắt nhìn cô ấy.
“Em mà cười nữa, có tin là anh xử em luôn không?”
Trần Hi Tuấn hơi híp mắt lại, trong ánh mắt lộ ra sự uy hiếp rõ ràng.
Trần Hi Lam vội vàng che miệng lại, cố gắng nhịn nụ cười xuống, nhưng vẫn rất khó có thể che đậy được ý cười trong mắt cô.
Trần Hi Tuấn bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
“Được rồi, đừng giả bộ nghiêm túc như vậy nữa mà”
Trần Hi Lam nũng nịu giật giật góc áo Trần Hi Tuấn, Trần Hi Tuấn lập tức tước vũ khí đầu hàng.
“Được rồi được rồi, anh chịu thua em rồi đấy có được chưa hả”
Trần Hi Tuấn giơ hai tay lên, cơ thể cũng nhích lùi về phía sau.
“Ha ha, vậy anh nói em nghe thử anh chuẩn bị làm thế nào để giúp Nhật Linh đây”
Mặc dù ở ngoài mặt thì vẫn đang tươi cười, nhưng giờ khắc này Trần Hi Lam đang vô cùng nghiêm túc, dù sao thì ngoại trừ cha cô ra thì cô cũng chỉ có Trần Hi Tuấn là người thân duy nhất mà thôi.
Cô thật sự rất sợ hãi.
“Anh vẫn chưa nghĩ ra cách gì hay cả, nhưng nếu như không có biện pháp nào tốt hơn thì nhất định anh sẽ đi theo Nhật Linh, hoặc là trực tiếp đứng ở đường Bắc Giang đợi luôn. Anh nghĩ rằng nếu Lâm Quân đã biết được tất cả mọi chuyện thì nhất định sẽ sắp xếp người ở trong bóng tối âm thầm bảo vệ cho Nhật Linh, vậy thì anh liền chọn cách thứ hai, đó chính là ôm cây đợi thỏ.”
Trần Hi Tuấn đặt đôi đũa trong tay mình xuống bàn, nghiêm túc nói với Trần Hi Lam.
“Ôm cây đợi thỏ, từ này rất hay, lỡ như thỏ không đến thì sao?”
Trần Hi Lam nhìn anh tiếp tục hỏi, bây giờ không ai biết nói thật hay nói giả, cho dù tất cả đều là thật, Nhưng nếu James phát hiện ra, thay đổi kế hoạch không phải là rất nguy hiểm sao, thỏ khôn đào ba hang, anh ta sắp xếp nhân lực ở thành phố A không dưới một người.
“Không có đến, nói rõ Nhật Linh không có nguy hiểm, nhưng tất cả những điều này chỉ có thể hy vọng rằng thông tin trên mảnh giấy đó là chính xác, nếu không thì… “
Trần Hi Tuấn không tiếp tục nói những điều tiếp theo vì anh không dám nghĩ nữa.
“Được, tôi đi cùng cậu!”
Trần Hi Tuấn cười nói: “Không được, cậu không được đi.”
Trần Hi Tuấn cau mày phản bác lại một cách gay gắt.
“Tại sao?” Trần Hi Tuấn đặt con tôm trong tay xuống, bất mãn nhìn anh.
“Bởi vì hành động lần này rất nguy hiểm”
“không phải anh cũng đi sao?” Huống chỉ chẳng lẽ lại cha còn có thể xuống tay với mình?