Chương 601: Hòa Phong vẫn còn sống
Hai mắt Lê Nhật Linh đột nhiên nóng rực. Cô không ngốc. Cô biết ý tứ của Lâm Quân. Hòa Phong thực sự còn sống! Thật sự là nó.
Đứa trẻ tên là Hòa Phong mà cô nhìn thấy đào lan uyển, và đứa trẻ mà Lâm Quân đã ôm trước đây, nói dối cô cũng chính là nó, là Tiếu Cảnh bây giờ.
Hóa ra cô đã hiểu lầm rằng Tiểu Cảnh là con của Lâm Quân và người phụ nữ khác.
Khóe môi Lê Nhật Linh mấp máy, có chút hoài nghỉ: “Thật sao?”
Xem ảnh 1
“Em dưỡng bệnh thật tốt. Khi nào khỏe rồi, chúng ta cùng nhau về nhà trở về đào lan uyến.
Bọn nhỏ vẫn đang chờ em”
“Em muốn nhìn thấy chúng ngay bây giờ”“
“Em không thể để bọn trẻ nhìn thấy mình bị quấn xác ướp đúng không? Sẽ khiến lũ trẻ sợ hãi, dưỡng thương cho tốt, rồi anh dẫn em về nhà.”
Lâm Quân nói, sợ Lê Nhật Linh lo lắng, nói thêm một câu bảo đảm: “Anh sẽ nhờ mọi người chăm sóc Hòa Phong thật tốt, Hạ Ly còn cóTiểu Cảnh, sẽ không để bọn chúng bị tổn hại thêm.
Lê Nhật Linh gật đầu, trong ánh mắt cuối cùng là có vài phần sắc thái, phục hồi tỉnh thần lại mới cảm thấy toàn thân đau đớn. Trước khi xảy ra †ai nạn xe cộ, Lê Nhật Linh vẫn đang suy nghĩ xem phải làm gì nếu không còn Hạ Lyở cạnh nữa. Cô hoàn toàn không nghĩ về Lâm Quân. Thật sự đã buông tay rồi sao?
Lâm Quân cũng đang ngồi bên cạnh nắm tay cô, không dám dùng lực, trong lòng bàn tay như có bảo vật vô song. Đúng vậy, Lê Nhật Linh là bảo bối của anh, không ai có thể thay thế được.
Nhưng vụ tai nạn xe cộ này …. Đôi mày rậm của Lâm Quân nhíu chặt lại, thật sự là một tai nạn Tình cờ như vậy sao?
‘Vụ tai nạn xe hơi của Lê Nhật Linh kết thúc rất nhanh. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên đã đầu đầu thú. Qua điều tra cũng xác nhận là ông ta lái xe. Cho biết là do say rượu lái xe không nhìn thấy Lê Nhật Linh đột nhiên xuất hiện.
Khi Lâm Quân nói với Lê Nhật Linh, Lê Nhật Linh chỉ khẽ gật đầu, nhưng theo bản năng, cô biết rằng vấn đề này sẽ không phải như vậy.
Quá đơn giản.
Cô ấy không hỏi, chỉ vì cô biết, nếu Lâm Quân không muốn nói với cô thì dù có hỏi bất kỳ điều gì cũng không có câu trả lời, thà rằng không hỏi.
Lâm Quân không ngờ rằng Lê Nhật Linh sẽ phản ứng như vậy, trong lòng có chút nghỉ hoặc “Em không thấy kỳ lạ sao?”
Một miếng quýt đưa đến bên miệng cô.
Lê Nhật Linh thích ăn quýt, Lâm Quânvần luôn nhớ, nhưng Lê Nhật Linhlai hơi nghiêng đầu né đi.
Tay của Lâm Quân lúng túng buông thông giữa không trung. Tình cờ một hộ sĩ đến thay băng cho Lê Nhật Linh, nhìn thấy bộ dáng của Lâm Quân thì vội vàng cúi đầu, giả vờ như không tìm thấy gì.
“À, Chủ tịch Lâm, tôi đến thay băng cho cô Li”
Hộ sĩ nhỏ giọng chào.