Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Quân về đến nhà, Lê Nhật Linh đã nấu cơm xong. Cô nở nụ cười dịu dàng nhìn anh: “Anh về rồi à, nhanh rửa tay rồi ăn cơm đi”







Lâm Quân gật đầu, đi đến bàn ăn, cúi người ôm lấy Lê Nhật Linh: “Sao hôm nay tâm trạng của em tốt thế?”







“Anh đoán xem” Lê Nhật Linh nhướng mày, chọc vào bàn tay rộng lớn của anh, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, vội vàng hạ thấp giọng: “Hà Dĩ Phong nói…”







“À, anh bị người ta theo dõi, là người của .Jackson, ông ta một lúc nữa có khả năng sẽ cho người qua đây lục soát xem có tài liệu dự phòng nào không. “







“Vậy anh không sao chứ?” Lê Nhật Linh lo lắng nắm chặt tay Lâm Quân, khó trách Lâm Quân bảo cô ở nhà đợi anh về.







Lâm Quân đã đồng ý với Jackson không nhúng tay vào tranh đấu nội bộ của công ty LX. Tại thành phố Mác-Xây xa lạ này, nếu cô không có ở nhà, thì cô cũng chỉ có thể ở cùng với Lê Vân Hàng hoặc Hạ Linh, Jackson biết được, tất sẽ nảy sinh nghỉ ngờ.










Lâm Quân thấy Lê Nhật Linh không tra hỏi kỹ càng, ngược.







lại còn lo lắng cho sự an toàn của anh, trong lòng bất giác cảm thấy thật ấm áp.







“Em yên tâm, anh không sao”







“Vậy thì tốt” Lê Nhật Linh gật đầu. Lâm Quân nhìn dáng vẻ lo âu của cô, không nhịn được thơm vào má cô một cái.







“Anh làm gì vậy?”







“Anh làm gì đâu” Lâm Quân giang tay ra, vẻ mặt lưu manh: “Em là vợ của anh, anh hôn vợ mình thì có làm sao?”







Lê Nhật Linh thoáng co giật khóe miệng, chẳng muốn cùng anh nhiều lời, tránh khỏi sự ôm ấp của Lâm Quân đi tìm đồ: “Nhân lúc người của Jackson chưa đến, anh ăn cơm trước đi, anh đi cả ngày chắc bây giờ cũng đói rồi”







Lâm Quân quan sát kỹ vẻ mặt của Lê Nhật linh, gật đầu: “Đúng vậy, anh đang đói lắm rồi đây”







“Vậy thì còn không mau ăn cơm?!” Lê Nhật Linh đưa cho.







Lâm Quân đôi đũa, cô đặc biệt làm một số món rau xào Việt Nam, vì suy cho cùng Lâm Quân ở Pháp cũng khá lâu rồi, chắc chắn đã ăn chán ngấy đồ ăn bên này.










“Anh không phải đói bụng” Lâm Quân cười nhẹ, ánh mắt lưu luyến đảo quanh vòng eo của Lê Nhật Linh.







Lê Nhật Linh còn không biết ý đồ của anh nữa sao?







“Đừng nghịch!”







Vừa dứt lời, chuông cửa vang lên, Lâm Quân lập tức ngừng trêu đùa Lê Nhật Linh, điều chỉnh lại nét mặt, anh biết người của .Jackson đến rồi.







Thật không ngờ bọn họ lại hành động nhanh như vậy, xem ra Jackson đang rất sốt ruột, muốn nhanh chóng đối phó với công ty LX.







“Anh ra mở cửa” Lâm Quân cho Lê Nhật Linh một ánh mắt yên tâm, đứng lên đi ra mở cửa.







Quả nhiên, ngoài cửa là người đàn ông vừa theo dõi anh, còn có thêm một vài trợ lý của Jackson.







“Chào anh Quân”







“Ừ” Lâm Quân thờ ơ đáp, nhưng lại không có ý định cho bọn họ vào.







“Ngài Jackson phái chúng tôi tới hỏi thăm anh, hẳn đã nói trước với anh rồi”







“Đúng là đã nói trước rồi” Lâm Quân không vui gật đầu, trước mặt Jackson anh chẳng bao giờ thể hiện mặt hòa nhã, chứ huống chỉ là mấy người này: “Nhưng nhà của tôi là nơi người khác có thể tùy tiện vào hay sao?”







“Anh Quân, không phải ngài Jackson đã đàm phán với anh rồi hay sao?”







Mấy tên cấp dưới nhìn nhau, trong chốc lát không nghĩ ra biện pháp nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK