Chương 770: Em, có muốn tôi giúp em nhớ lại chuyện hôm qua một chút không
“A!” Hà Dĩ Phong ngẩn người ngồi trên ghế sofa, khi anh ta nghe thấy tiếng hét thì vội vàng chạy tới, anh ta nhìn thấy Lê Minh Nguyệt ngã lăn trên ghế đẩu, anh ta tức giận mắng: “Làm sao em vụng về như vậy, em không nhìn xung quanh à?”
“Anh còn mắng tôi, anh cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa” Lê Minh Nguyệt tức giận nhìn về phía Hà Dĩ Phong quát.
“Emim lặng đi, đừng gây chuyện nữa có được hay không, bây giờ tôi rất mệt mỏi!”
Trong khi Lê Minh Nguyệt đang tức giận thì Hà Dĩ Phong quát một tiếng, sau đó anh ta ôm cô ấy lên giường, rồi anh ta đi đến tủ lạnh lấy một quả trứng ra để chườm vết thương đang bị sưng trên chân của cô.
Anh ta không biết tại sao, hôm nay anh ta cảm thấy rất mệt mỏi, anh ta không muốn cãi nhau với Lê Minh Nguyệt, nhưng mà anh ta không kiềm chế được cơn tức của mình, vốn dĩ lúc đầu là tìm kiếm tin tức cha mẹ của Nhật Linh không, có manh mối gì đã làm cho anh ta cảm thấy đau đầu rồi, bây giờ cô ấy ở bên cạnh còn cãi nhau với anh ta.
“Tôi có làm phiền anh đâu, bây giờ tôi bị thương rồi, anh còn mắng tôi.”
Lê Minh Nguyệt oan ức nhếch miệng lên, nước mắt cô ấy rơi xuống như hạt đậu vàng, dáng vẻ nhỏ nhắn yếu đuối của cô ấy làm người ta yêu mến.
Hà Dĩ Phong thở dài một cái, anh ta thật sự không có cách nào để nói cô ấy.
Xem ảnh 1
Người khác không nhìn ra nhưng làm sao cô ấy không nhìn ra được, kể cả bình thường cô ấy rất cẩu thả nhưng về chuyện tình cảm thì một người đàn bà nhỏ bé rất nhạy bén.
“Em nói lăng linh tinh gì vậy, nếu tôi thích Nhật Linh thì tại sao tôi lại ở bên em”
“Không đúng, tôi luôn cảm giác anh đang chơi đùa với tôi, hơn nữa, chúng ta chưa chính thức ở bên nhau” Lê Minh Nguyệt hơi đỏ mặt nói, từ lần cô ấy xảy ra quan hệ đó với Hà Dĩ Phong thì cách Hà Dĩ Phong đổi sử với cô ấy hơi thay đổi.
Nhưng từ đó đến bây giờ anh ta chưa nói thích cô ấy, nên cô ấy cũng không dám mơ mộng, sợ bản thân mình nghĩ quá nhiều nhưng sự thật không phải như cô ấy suy nghĩ.
“Em đừng nghĩ lung tung, Nhật Linh và Lâm Quân đã lấy nhau, làm sao anh co thể thích Nhật Linh”
Cho dù có thì đó cũng là chuyện trước đây, nhưng câu này Hà Dĩ Phong không nói ra, vì người đàn bà kia sống rất hạnh phúc với người anh em tốt của anh ta.
Bây giờ trong lòng anh ta chỉ có người đàn bà bé nhỏ trước mắt mình, trong tim anh ta không chứa được một người khác nữa rồi “Nhưng vừa nấy anh vì Nhật Linh mà mắng tôi”
“Tôi không có, vợ của bạn không được đụng vào, hơn nữa em là người biết rõ nhất tôi thích ai mà?”
“Làm sao em biết được.”
“Vậy em có muốn tôi giúp em nhớ lại chuyện tối qua không, tôi nhớ tối ngày hôm qua, có người nắm dưới thân tôi kêu…”
“Dừng, anh có biết xấu hổ không”“
Trên mặt Lê Minh Nguyệt đỏ như một trái táo chín, cô ấy chôn mặt mình vào trong chăn, cô ấy không dám thò mặt ra ngoài nhìn Hà Dĩ Phong một cái, nên cô ấy đã bỏ lỡ vẻ mặt thả lỏng của Hà Dĩ Phong.
Cuối cùng cũng giải quyết xong bà cô này, thật vất vả Nếu tiếp tục như vậy nữa, có phải anh ta phải cởi quần áo ra chứng minh sự trong sạch thì cô ấy mới tin anh ta không.
“Được rồi, tôi không đùa em nữa, chân em còn đau không”
“Không đau”
“Vậy thì tốt, tôi đã bôi thuốc ở chỗ đó cho em rồi, chắc ngày mai vết thương sẽ khỏi hẳn”
“Vâng!”
Lê Minh Nguyệt nhìn theo bóng lưng của Hà Dĩ Phong, ngay cả cô ấy cũng không phát hiện được trong mắt cô ấy tràn ngập sự hạnh phúc, trong lòng cô ấy cảm thấy ấm áp, hình như có điều gì đó khác trước.