Lâm Quân vẫy tay ra hiệu cầu cứu, không muốn để mình trước mặt người ngoài năm trên mặt đất, để cho Hạ Ly cưỡi trên lưng. Nếu phải vậy hình tượng sẽ bị hủy hoại!
Hà Dĩ Phong gật đầu và nhìn Hạ Ly dịu dàng.
“Hạ Ly, chúng ta đừng chơi trò cưỡi ngựa hôm nay, được không?”
“Vậy thì chúng ta làm gì Hạ Ly chớp mắt nhìn Hà Dĩ Phong, không nghĩ ra chuyện gì thú vị hơn là cưỡi ngựa.
“Nói về em bé trong bụng dì Minh Nguyệt nhé. Cháu có thắc mắc đứa bé trong bụng dì Minh Nguyệt trông như thế nào không? Điều này.
còn ngầu hơn nhiều so với cưỡi ngựa!”
Đôi mắt của Hà Dĩ Phong đẹp đến trẻ con nhìn cũng thấy vui, tiểu Hạ Ly nhìn trong chốc lát quả nhiên sự chú ý bị dời chuyển.
“Vui hơn cưỡi ngựa, ngầu hơn dì Minh Nguyệt sao?”
“Ừ! Ngầu hơn rất nhiều”
“Hạ Ly thích nhất ngầu, vậy cháu sẽ không cưỡi ngựa nữa”
Lâm Quân thở phào nhẹ nhõm ngay khi câu nói này thốt ra, Hà Dĩ Phong vậy mà dõ dành được đứa trẻ.
Mà Lê Minh Nguyệt đang cùng Hoả Phong, Tiểu Cảnh nói chuyện, bị bên này hấp dẫn, cô cũng nở nụ cười.
Về kinh nghiệm nuôi dạy con cái, mặc dù Lâm Quân có ba đứa con nhưng anh không rành về chuyện dỗ trẻ, dù sao thì đối một người đàn ông mà nói nuôi dạy con cái là điều quá xa lạ.
Lúc này đang ngồi đây nghe hai hai người phụ nữ nói chuyện, anh thi thoảng mới lơ đễnh chen vào vài câu, trong đầu anh chỉ toàn bộ dáng của Lê Nhật Linh.
“Lâm Quân, hai vị đại mỹ nhân đang ngồi bên cậu mà cậu không chú ý, đối với chúng tôi thật là coi thường mà!”
Hà Dĩ Phong nhướng mày, duyên dáng đặt tay phải lên đi “Có ư?” Lâm Quân tỉnh táo lại, ho khan hai tiếng, vẻ mặt vô tội.
“Đúng vậy, tôi sẽ nói với Dĩ Phong là anh vô trách nhiệm”
Lê Minh Nguyệt lột vỏ một quả nho bỏ vào miệng Tiểu Hạ Ly, giả vờ không hài lòng.
“tà lỗi của tôi, lỗi tôi!” Lâm Quân giơ tay lên tỏ vẻ đầu hàng, nói xin lỗi nhưng trên mặt không có một tia hối lỗi.
“Không chân thành chút nào”
Hà Dĩ Phong thở dài vờ lắc đầu.
“Đúng vậy đấy”
Lê Minh Nguyệt cùng Hà Dĩ Phong kẻ xướng người hoạ khiến Lâm Quân đau đầu không thôi.
“Được rồi, đường đường là chủ tịch tập đoàn Lâm thị mà bị ngược đãi ở đây, truyền ra ngoài cũng không có gì hay ho”
Nhìn thấy dáng vẻ cam chịu của Lâm Quân, Hà Dĩ Phong dịu dàng cười cười rồi nói: “Buổi chiều ở tiệm của chị có chuyện cần giải quyết.
Chị đi trước, hai người cứ ở lại nói chuyện.”
“Em tiễn chị!”
Nghe thấy Hà Dĩ Phong chuẩn bị rời đi, Lê Minh Nguyệt vội vàng rút khăn giấy lau tay, đứng dậy.
“Không được, hiện em đang mang thai, phải chú ý thân thể của mình, không thể như trước đây làm việc tuỳ ý, có việc gì phải lập tức gọi cho chị, nếu không Hà Dĩ Phong trở về biết có chuyện gì lại căn nhằn chết chị”
Hà Dĩ Phong mỉm cười phất tay nói không cần nên Lê Minh Nguyệt cũng dừng lại.