Cô yên lặng không nói gì…
Đã nghĩ rằng chân tướng sẽ làm cô khó chịu, nhưng lại không nghĩ rằng chân tướng lại vô cùng tàn nhãn đến như vậy.
Làm bạn thân nhiều năm, nhưng vẫn tính kế ở sau lưng cô.
Vì Hạ Huy Thành sao?
Nhưng cho dù vì thích Hạ Huy Thành, sao cô ta lại không tự nói sớm với cô chứ? Không nên dùng những thủ đoạn đen tối này ở sau lưng phá hủy tất cả của cô.
Lê Nhật Linh mở trừng hai mắt, vươn tay chạm vào khóe mắt lại phát hiện nước mắt đã khô khốc, hoàn toàn không chảy ra được.
Giọng Hạ Huy Thành bình thản mà trầm thấp: “Lan Châu, em như thế là đang tự hủy diệt chính mình”
“Em không quan tâm, nếu như không chiếm được anh thì có khác gì chết đi. Ít nhất hủy diệt chính mình như vậy thì anh sẽ vẫn nhớ đến em”
Giọng Hạ Lan Châu đè nén không nói nên lời.
“Em chưa từng áy náy sao, Nhật Linh vô tội, cô ấy vẫn luôn coi em là bạn thân nhưng em đã tổn thương cô ấy, chẳng lẽ em không áy náy sao?”
“Người nên áy náy chính là cậu ấy, nếu như không có cậu ấy thì anh sẽ hoàn toàn không rời khỏi em”
“Bây giờ Nhật Linh thật sự sống rất tốt, anh cũng đang thử buông bỏ rồi. Lan Châu, em cũng buông bỏ đi”
“Nếu anh đã buông bỏ, tại sao không thể thử tiếp nhận em chứ? Rõ ràng anh đối xử với em rất tốt, rất quan tâm em, để ý đến em mà.”
“Anh coi em là em gái, từ trước tới nay tình cảm giữa chúng ta không phải là tình yêu.”
“Ha ha..” Hết lời từ chối này đến lời từ chối khác, cho dù trái tim Hạ Lan Châu có cứng rằn đến mức nào đi nữa cũng vẫn bị lời của Hạ Huy Thành đâm cho vỡ nát: “Có phải nếu em buông.
bỏ, sau này em và cậu ấy vẫn là bạn thân, tất cả các anh sẽ coi như mọi chuyện đều chưa từng xảy ra đúng không?”
“Lan Châu, đây là sự lựa chọn tốt nhất đối với em” Hạ Huy Thành trầm giọng nói.
Nếu như chuyện vỡ lỡ ra, không nói Lâm Quân sẽ không bỏ qua cho Hạ Lan Châu, mà nếu tất cả những chuyện này truyền ra thì Hạ Lan Châu sẽ không có cách nào trở thành một cô thiên kim không buồn không lo nữa.
Buông bỏ tất cả, coi như chưa bao giờ xảy ra.
Biết sai, biết hối cải, che giấu khuyết điểm, như thế sẽ tốt cho tất cả mọi người.
“Anh và Lâm Quân thật đúng là giống nhau.”
Hạ Lan Châu không khỏi cười ra tiếng: “Các anh rất thích gánh vác tất cả,†ự cho là đúng. Cứ nghĩ bản thân đưa Lê Nhật Linh vào trong một khu vực an toàn, nhưng chưa từng nghĩ đến cậu ấy có muốn biết chân tướng không. Có phải anh cảm thấy mình rất vĩ đại, thúc đẩy hôn nhân của Lâm Quân và Lê Nhật Linh được trọn vẹn hay không?
Nhưng anh thật sự cho rằng Lâm Quân là người tốt lành gì sao? Anh ta là kẻ ích kỷ, anh ta ích kỷ hơn bất kỳ ai!”
Hạ Lan Châu chán nản đến suy sụp, tất cả kế hoạch của cô ta đã bị làm rối loạn.
“Có ý gì?’ Hạ Huy Thành nắm vạt áo của cô ta, xách cô ta lên.
“Lâm Quân đã sớm biết tất cả những chuyện này là em làm rồi” Hạ Lan Châu vô tội mở trừng hai mắt: “Nhưng anh ta không nói, bởi vì anh ta hợp tác với em.”
Lâm Quân từng đi tìm Hạ Lan Châu nói chuyện, anh nói có thể bỏ qua cho cô †a.
Nhưng anh muốn Hạ Lan Châu bảo đảm, sau này tuyệt đối không được tái phạm. Nếu như làm được thì anh có thể giúp đỡ cô ta che giấu tất cả chứng cớ, sẽ tỏ vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tuy nhiên anh lại muốn Hạ Lan Châu vẫn như trước kia, ngoan ngoãn làm bạn với Lê Nhật Linh.
Sau đó,thỉnh thoảng kể cho Lệ Nhật Linh nghe cuộc sống của cô ta và Hạ Huy Thành hoàn mỹ hài hòa cỡ nào.
Anh muốn Lê Nhật Linh bất tri bất giác buông bỏ tất cả nhớ nhung và áy náy với Hạ Huy Thành…
Lâm Quân không muốn để cho Hạ Huy Thành và Lê Nhật Linh liên quan đến nhau nữa, càng không muốn để cho bọn-họ có khả năng ở cùng nhau, dù chỉ một chút xíu khả năng.