Hà Dĩ Phong nói, anh ta biết tầm quan trọng của việc này nên thấy áp lực.
“Lo cái gì, phải nắm bắt thời cơ, không thể để James có cơ hội hồi sức được”
“Được! Cậu nói gì thì là cái đấy, nghe cậu hết, đi thôi”
Hà Dĩ Phong vẫy tay, một vệ sĩ đi lên trước, đưa túi công văn cho.
anh ta.
“Cậu, cậu nữa, đi vào cùng tôi.”
Hà Dĩ Phong chỉ hai vệ sĩ trong số đó, đeo kính râm lên nhìn Lâm Quân một cái.
“Con trai nhà giàu nhất Đông Nam Á, phải làm màu cho hết, dù sao đóng kịch phải đóng tới cùng mài!”
Nói xong, anh ta nhoẻn miệng cười hi hi.
Lâm Quân dùng hai giây nhìn anh ta với anh mắt khinh bỉ: “Tuỳ cậu!”
“Tổng giám đốc James, dưới lầu có người tự xưng là con nhà giàu nhất Đông Nam Á muốn gặp ông!”
“Con nhà giàu nhất Đông Nam Á?”
James nhíu mày, ông ta đương nhiên biết người đó là người hợp tác với LX, rất thần bí, bây giờ tới tìm ông ta chắc là vì nguyên do phụ trách khoản nợ của LX.
Hoặc là tới đòi nợ, James cười lạnh lùng, bây giờ tiền trong tài khoản đều bị đóng băng rồi, không phải ông ta muốn lấy là lấy được, dù sao gặp mặt một, biết đâu có thể ra tay với người này, tìm được lối thoát.
“Tổng giám đốc James?”
Thấy James ngẩn ra, tên đàn em gọi.
*Ồ, mời người đó vào!” James sực tỉnh, nói với trợ lí.
“Vâng!”
Hai phút sau, cửa phòng mở ra, người đứng ngoài cửa lại là người mà .JJames rất quen thuộc.
“tâm Quân!”
James nhíu mày, đứng lên, sắc mặt chán ghét không thèm che giấu, vốn dĩ đã không đội trời chung, lúc này cần gì phải giả vờ.
“Giám đốc .James, lâu rồi không gặp!”
Lâm Quân cười nói.
“Còn tôi nữa!”
Hà Dĩ Phong đi ra từ sau lưng Lâm Quân, vẫy tay với James.
“Cậu là ai?”
“Không phải Giám đốc James vẫn luôn cho người dò xét sao?”
Hà Dĩ Phong cười, tháo kính râm, buồn cười nhìn James.
“Hà Dĩ Phong!”
James nhìn hai người sau lưng, xác định không có ai nữa thì lòng trầm xuống.
“Cậu chính là con nhà giàu nhất Đông Nam Á?”
“Ban nãy khi tôi tới, đàn em của ông bảo rồi, chắc là do Tổng giám đốc James đây tuổi đã cao, không thể quản lí công ty nữa, trí nhớ kém quát! Lúc đó suýt nữa thì tin, bây giờ thấy hoá ra Tổng giám đốc .James vẫn nhạy bén lắm! Hoá ra họ toàn nói lung tung!”
Hà Dĩ Phong nắm bắt thời cơ châm chọc.
“Cậu!”
James nghiến răng, tay nắm chặt cạnh bàn, nếu ánh mắt có thể giết người thì e là Hà Dĩ Phong đã bị James giết chết từ lâu rồi.
“Tôi khen ngợi Tổng giám đốc .James như thế, nhưng ông cũng không cần vui mừng quá đâu, tôi chí nói thế thôi, biết đâu tôi nói sai, dù sao chúng ta đã kí hợp đồng từ lâu thế rồi, Tổng giám đốc .James vẫn không phát hiện ra thân phận của tôi, tôi cũng chờ đợi mòn mỏi lắm, nên đành phải tự mò đến báo danh, ông không để bụng chứ!”