Cả ôm một cái cũng không cho mình.
Tâm trạng Trần Hi Tuấn tốt dữ lảm, cũng không cảm nhận được sự chua xót chói tai trong lời của nhóc Hạ Ly, mỉm cười mà nhìn cục thịt nhỏ tròn vo: “Bây giờ Hạ Ly có cha có mẹ, còn cả dì Lam, chưa biết chừng sau này còn có thể có một em trai rất đáng yêu, không phải vậy sẽ tốt lắm sao? Hay là Hạ Ly ghét cha?”
Nói đến đây, Trần Hi Tuấn còn cố ý liếc sang Lê Nhật Linh một cái. Thấy cô không phản bác, lại càng không nổi giận, không kìm được mà nhếch môi lên.
“Hạ Ly không ghét cha Hạ Ly thích cha nhất!”
Đầu của cục thịt nhỏ đong đưa hệt như cái trống lắc “Vậy nếu sau này Hạ Ly vẫn còn nhớ anh trai, đợi sau này con lớn lên rồi, có thể về thăm anh trai nha!”
Đây mới là cái khác biệt nhất của Trần Hi Tuấn và Lâm Quân. Ham muốn kiểm soát của Lâm Quân quá mạnh mẽ, chỉ là Trần Hi Tuấn hiểu rằng mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình.
Hạ Ly cái hiểu cái không mà gật đầu, chớp chớp mắt, cảm thấy từng đợt mệt mỏi đánh úp lại, chỉ chốc lát sau đã ngủ mất.
Trần Hi Tuấn ân cần đắp một cái chăn nhỏ cho Hạ Ly, kéo tay của Lê Nhật Linh qua, đặt bên trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng mà nảm, thỏa mãn mà nở nụ cười.
Ở bên này, Lâm Quân lái xe như bay trên đường cao tốc, dọa đến mức các xe trên đường cao tốc đều phải nhường, vuốt mồ hôi nhỏ xuống từ đầu, giận dữ mắng: “Mẹ kiếp, thằng nào đó!
Không muốn sống nữa à!”
Nhưng xe chạy quá nhanh, ngay cả biển số xe của Lâm Quân cũng chưa kịp nhìn rõ, chỉ cảm thấy một bóng dáng màu trắng nhanh chóng xẹt qua.
Hệ thống dẫn đường trong xe ồn ào phát ra cảnh báo: “Ngài đã quá tốc! Ngài đã quá tốc!”
Lâm Quân cảm thấy phiền lòng, vừa định tắt cảnh báo đi, nhưng lại vô tình nhấn vào nút nhận di động kết nối với xe.
“Ba ba!” Giọng nói trẻ con của Tiểu Cảnh và Hòa Phong truyền từ đầu bên kia đến, Lâm Quân đột nhiên giật mình một cái, đạp thẳng lại, quán tính khiến anh xoay tay lái, may mà anh đã thắt dây an toàn.
Lâm Quân đột ngột hồi hồn lại, ngừng lại ở bên đường với hai đèn nhấp nháy, miệng lớn thở hổn hển.
“Ba ba!” Hai người con trai thấy Lâm Quân không trả lời, lại gọi lần nữa, Lâm Quân điều chỉnh lại hô hấp của mình, lên tiếng: “Ba ba đây”
“Ba ba, vì sao em gái không có ở nhà? Con đã mua kem cho em ấy! Nếu em không về kem sẽ chảy mất Lòng Lâm Quân đau xót, như bị nghẹn ở họng: “Mẹ đưa em gái ra ngoài rồi, phải qua một thời gian nữa mới về, kem đó con và Tiểu Cảnh ăn chung đi.”
“Dạ…” Tuy là hai người con trai rất tin tưởng lời của Lâm Quân, không nghỉ ngờ gì, nhưng vẫn vô cùng tổn thương. Tiểu Cảnh lại nép vào bên tai Hòa Phong, không biết nói gì đó, hai mắt của Hòa Phong lại sáng lên, trở nên vui vẻ: “Vậy chúng con xin má Trương bỏ kem vào tủ lạnh, giữ thật tốt cho em gái!”
“Ừ, các con ngoan nhé, ba sẽ về nhanh thôi.”
Lâm Quân xoa xoa ấn đường, giọng nói cũng trở nên dịu dàng.
Lâm Quân cúp điện thoại, ổn định lại tâm tình, lúc này mới phát động xe một lần nữa, chỉ là thả chậm tốc độ lại, dường như sự nóng nảy trong lòng đã bị lời của hai người con trai võ về làm dịu.
Đúng vậy, con của anh và Nhật Linh vẫn còn đợi anh ở nhà. Nếu bọn chúng lại xảy ra chuyện gì, chỉ sợ Lê Nhật Linh sẽ càng không thể tha thứ cho anh.