Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em chắc chắn không phải là Trần Hi Tuấn như vậy sao?” Lâm Quân híp mắt, anh cũng chưa từng nghỉ ngờ Trần Hi Tuấn, mặc dù anh có thù hãn với Trần Hi Tuấn, nhưng anh vẫn không cảm thấy cậu ta là một người như vậy, không phải là tin tưởng, chỉ là kinh nghiệm nhìn người nhiều năm của anh mà thôi.



Nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, quả thật Trần Hi Tuấn là người có lý do nhất để làm chuyện này. Ba năm rồi, Lê Nhật Linh rời đi ba năm, người bên cạnh anh, Phan Kiều Như không có dũng khí và mưu mô như thế, còn Lâm Thùy Ngọc đã bị anh đánh gấy tay phải và đưa vào bệnh viện tâm thần rồi.



Khi nghe nói cô y tá cũng họ Lâm anh cũng đã nghi ngờ là cô ta, nhưng sau đó anh đã tự mình đến bệnh viện tâm thần hỏi qua, Lâm Thùy.



Ngọc thật sự đã bị điên rồi, đối mắt với một đám bệnh nhân tâm thần, ý chí của cô ta đã sụp đổ rồi hơn nữa ngày nào cũng có người canh giữ, làm sao có thế không ai biết mà chạy ra ngoài đến bệnh viện được chứ?



Lâm Quân nhìn chảm chẩm Lê Nhật Linh, nhưng ánh mắt của cô không hề thả lỏng.






Lê Nhật Linh cần môi, vẫn kiên quyết lắc đầu nói với Lâm Quân: “Không phải Trần Hi Tuấn”



“Tại sao? Chỉ bởi vì em tin cậu ta? Lê Nhật Linh, rốt cuộc em có hiểu biết về đàn ông không”



Anh là một người đàn ông, anh hiểu được tính chiếm hữu của đàn ông. Lâm Quân thừa nhận Trần Hi Tuấn yêu Lê Nhật Linh, nhưng chính bởi vì ‘yêu mà cậu ta làm ra loại chuyện như vậy cũng sẽ không khiến Lâm Quân cảm thấy ngạc nhiên.



Lê Nhật Linh ngẩng đầu nhìn Lâm Quân, anh cho rằng tất cả đàn ông đều sẽ bá đạo như anh sao?



Lê Nhật Linh nói: “Tôi không hiểu về đàn ông, nhưng tôi hiểu Trần Hi Tuấn”



Sắc mặt Lâm Quân thay đổi, anh đương nhiên biết ý của Lê Nhật Linh, Lê Nhật Linh là nói, Trần Hi Tuấn và anh là hai người hoàn toàn khác nhau.



“Nhưng đây là sự thật “Ở Hà Nội có người người nước ngoài mắt xanh như vậy lẽ nào đều Trần Hi Tuấn hết sao?”



“Em cảm thấy sẽ trùng hợp như vậy à?” Lâm Quân hít sâu một hơi, anh không muốn tranh cãi với Lê Nhật Linh, nhưng sự tin tưởng và bảo vệ mà cô đối với Trần Hi Tuấn khiến anh cảm thấy rất khó chịu.






Hơn nữa không phải anh không để ý đến chuyện đã phát sinh giữa Lê Nhật Linh và Trần Hi Tuấn trong ba năm nay ở Mỹ, những bởi vì Lê Nhật Linh mà anh lựa chọn không nhắc đến.



Nhưng lại trùng hợp xuất hiện chuyện này, “Nếu như em chắc chẩn như vậy, vậy chuyện giữa hai người, e rằng anh thật sự không có cách nào để em tự mình đi giải quyết được”



Lâm Quân lạnh lùng nói Nhưng Hoàng Ánh ở một bên nghe không hiểu gì cả, không phải bà chỉ gặp một người nước ngoài thôi sao, sao lại khiến hai bọn họ cãi nhau thành thế này chứ?



Cha Lâm nghe một lúc, cũng hiểu được đại khái, chính là đứa trẻ của nhà họ Trần? Ông đã sớm giao công ty cho Lâm Quân, nhưng không có nghĩa là ông nhàn rồi cả ngày.



“Lâm Quân”



Cha Lâm nhìn anh rồi nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao không đi kiểm tra camera ở bệnh viện? Hai con ở đây cãi nhau cũng có tác dụng gì chứ, mà tiện thể mẹ con chắc cũng phải đến bệnh viện một chuyến”



Lời nói của cha Lâm không hề bênh vực ai, cũng không đưa ra kết luận thay cho bọn họ, chẳng qua chỉ vừa vặn khiến bọn họ đồng ý.



Lâm Quân nhìn Lê Nhật Linh, cuối cùng anh cũng hiếu, sự tin tưởng mà Lê Nhật Linh dành cho.



Trần Hi Tuấn không phải là ít. Nếu như không phải thật sự nhìn thấy thì tuyệt đối sẽ không tin Rốt cuộc thăng nhóc Trần Hi Tuấn này có cái gì tốt chứ? Lâm Quân nắm chặt tay, trong lòng tràn đầy tức giận không tìm được chỗ nào phát tác.



Hoàng Ánh vẫn luôn không muốn đi kiểm tra, nói như thế nào cũng muốn đợi Lâm Quân trở lại Thật ra cha Lâm biết, bà sợ bà thật sự có bệnh gì đó nặng, nhưng cuối cùng Lâm Quân sẽ đều vì chuyện của Lê Nhật Linh mà hận bà.



Từ nhỏ Lâm Quân đã có chủ kiến của riêng mình, chuyện đã nhận định sẽ không dế dàng thay đổi, đây chính là nguyên nhân chủ yếu nhất mà ông yên tâm giao công ty cho Lâm Quân Hòa Phong, Hạ Ly ở lại nhà, dù sao thì bệnh viện cũng đông người phức tạp, bọn nó là trẻ con, đến đây lại đi lạc thì rất rắc rối, cho nên để lại nhà cho bảo mẫu nhà họ Lâm trông coi.



Nhưng Lê Nhật Linh vấn luôn dặn dò bọn nó là không được chạy ra ngoài chơi, hai đứa trẻ luôn miệng đồng ý, lúc này Lê Nhật Linh mới cùng bọn họ đi ra ngoài, về chuyện của Lâm Niệm Sơ, trong lòng cô vẫn luôn sợ hãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK