“Lam Tịch! Mấy năm nay cậu cũng biết nguyện vọng lớn nhất của tôi chính là tìm được người nhà của mình! Nhưng dù tôi có cố gắng lâu như vậy cũng không có kết quả gì, tôi tưởng rãng đó là ý trời, ông trời không cho tôi tìm được họ, nhưng xưa nay tôi chưa từng nghỉ ngờ rằng người bạn tốt nhất của mình là cậu lại biết rõ những thứ này, nhưng cậu giấu giếm tôi lâu như vậy!”
“Tôi thật sự xin lỗi! Là tôi quá ích kỷ, nhưng tôi chỉ muốn giữ cô lại bên cạnh tôi mà thị “Không có gì gọi là có lỗi hay không, tôi phải cảm ơn cậu vì mấy năm nay cậu đã chăm sóc tôi, tôi cũng tha thứ cho cậu, nhưng tôi cũng muốn rời khỏi chỗ này! Hẹn gặp lại sau!”
Lê Nhật Linh bước nhanh về phía trước, bàn tay Lam Tịch nắm giữ góc áo của cô cũng nhẹ nhàng tuột xuống.
Bên ngoài công ty, gió thu mát lạnh làm người ta hơi run rẩy, Lê Nhật Linh ôm thùng hồ sơ của mình lại không hề cảm thấy lạnh lẽo một chút nào.
Trong đầu đều là đoạn đối thoại của Lam Tịch và Lam Mộc, cô không phải Ly Mạch mà là Lê Nhật Linh, là vợ của Chủ tịch của Tập đoàn Lâm Thị, là người sáng lập Công ty .JZ, cô đã có chồng và cũng đã có con.
Gần đây hình ảnh Lâm Quân xuất hiện bên cạnh mình từng chút từng chút thoáng qua trong đầu cô.
Giống như một viên kẹo được giấu đi, vừa mở ra một chút thì ý nghĩ ngọt ngào lập tức dâng lên.
Lê Nhật Linh đang âm thầm chìm vào suy nghĩ của mình thì một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi từng lại bên người cô.
Trong lúc cô đang tò mò là ai tới thì cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt đẹp trai của Lâm Quân.
“Này”
Anh cười khanh khách vẫy vẫy tay với Lê Nhật Linh, nhìn qua cô với ánh mắt hàm chứa biết bao dịu dàng.
” Thì ra là anh à!”
“Đúng vậy! Sao cô lại ôm cái này? Nhanh như vậy mà đã bị đuổi khỏi cửa rồi hả?”
Ánh mắt Lâm Quân rơi vào thùng hồ sơ của cô, ý cười trong ánh mắt không hề giảm bớt.
“Nhờ phúc của anh mà tôi chính thức bị cho nghỉ việc rồi, nhưng không sao cả, một người ưu tú như tôi sẽ nhanh chóng tìm được một công việc mới thôi!”
Lê Nhật Linh nhìn thoáng qua thùng đồ của mình rồi liếc mắt nhìn qua Lâm Quân, không kiềm được mà lườm một cái, không hề yếu thế chút nào, ôm thùng đồ của mình đi về phía trước, cô cũng lười phản ứng Lâm Quân.
“Đúng rồi! Em ưu tú như vậy đúng là rất đáng trân trọng, cái tên Lam Mộc kia từ bỏ em chính là tổn thất của ông ta, vậy anh có thể báo danh mời em đến quản lý Công ty JZ của anh được không? Anh nói cho em biết, Công ty JZ của bên anh rất khao khát nhân tài chứ không phung phí của trời như ông ta đâu. Một người tài giỏi như Nhật Linh đây thì chắc chắn phải được coi trọng, con đường tương lai rộng Lâm Quân lái xe từ từ theo sau bước chân của Lê Nhật Linh, vừa theo vừa dụ dỗ cô.
“Cảm ơn ý tốt của Chủ tịch Lâm, nhưng mà tôi không nhận đồ bố thí, không có anh, không có Lam Tịch, tôi vẫn có thể tự lo cho.
mình, cuộc sống vô cùng tự do tự tại.”
“Sao có thể gọi là bố thí được? Anh nói thật lòng mà, anh thật sự chân thành mời em đến công ty anh, em cứ nghĩ mà xem, có công ty nào mà người làm Chủ tịch như anh còn phải tới mời mọc nhân viên như vậy không?
Anh rất mong em đến làm việc cho Công ty .Z, thật đấy!”
Lâm Quân vừa chăm chú lại vừa kích động, cuối cùng Lê Nhật Linh cũng dừng bước và nhìn anh.
Anh cứ nghĩ là sẽ lấy được câu trả lời của cô, thông qua cửa xe, Lâm Quân nhìn thẳng vào cô, lại không nghĩ tới Lê Nhật Linh lại ngẩng đầu lên rồi nhẹ nhàng phun ra ba chữ.
“Tôi không đi!”
Lê Nhật Linh kiêu ngạo và lạnh lùng nói ra ba chữ, sau đó tăng nhanh bước chân.
“Haizz… Em thật sự không suy nghĩ thêm một chút à? Anh rất có thành ý mài”
“Không cần suy nghĩ: “Không suy nghĩ thì không suy nghĩ nhưng em đi nhanh như vậy làm gì? Em về nhà sao? Anh đưa em đi!”