“Có phải anh chính là người đã kêu Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt đến đây không?”
Lâm Quân nhẹ nhàng hôn lên vành tai của cô, sự ham muốn là bắt đầu có dấu hiệu trỗi dậy: “Anh sợ em ở nhà nhiều đến mức chán ngấy nên đã kiếm vài người đến chơi với em.”
Lê Nhật Linh lập tức đẩy anh ra để tạo ra khoảng cách giữa hai người họ: “Vậy sao anh lại không thể cho em đi ra ngoài một mình để giải toả tâm trạng chứ?”
Anh lại bày ra một vẻ mặt như thể đang nói rằng anh chỉ đang suy nghĩ cho cô mà thôi, sau đó bèn cất giọng từ tốn đáp lại: “Anh sợ em lại đi mất hoặc lại bị kẻ nào đó bắt cóc mất, tốt nhất là nên để em ở bên cạnh anh thì anh mới có thể yên tâm được.”
Lê Nhật Linh đưa tay lau những vết nước trên người mình, thế nhưng cô lại không thể lau đi được những thứ mà anh đã cố tình lưu lại trên người cô.
Cô lẳng lặng người chăm chú nhìn vào khuôn mặt dường như có chút vô sỉ của người đàn ông ấy, sau đó khẽ nhếch mép lên.
Quả đúng là anh đang chằm sóc cô như kiểu thú cưng vậy.
Lúc anh cảm thấy vui vẻ thì có thể chọc ghẹo, chỉ cần không vượt qua những phạm vi kế hoạch của anh thì anh vẫn có thể bao dung và nhẫn nhịn trước những tính cách thất thường sáng nắng chiều mưa của cô.
Thế nhưng chỉ cần cô rời khỏi lò ng bàn tay của anh thôi, anh sẽ bắt cõ lại và nhốt vào trong.
chiếc lồng, cũng giống như bây giờ vậy.
Rõ ràng là vừa mới làm xong nhưng Lâm Quân lại không kiềm chế được mà lại tiếp tục vuốt ve lên cơ thể của cô.
Hai thân thể không có sự ngăn cách nào lại hoà quyện vào nhau… thân thể càng lúc càng trở nên nóng bừng, thế nhưng trái tim của Lê Nhật Linh càng lúc lại càng thấy lạnh lẽo hơn.
Sau khi làm xong chuyện thì Lâm Quân vẫn cứ nằm trên người cô mà không chịu đi xuống, hình như anh thật sự mong muốn cô sẽ sinh cho.
mình một đứa con.
Lê Nhật Linh không làm được gì nữa cả, cô chỉ đành nằm im bất lực rồi đưa tay lên xoa bụng mình. Cô hi vọng rằng bản thân mình sẽ không xui xẻo giống như điều anh mong ước, sau lần này thì sẽ thật sự mang thai một đứa con.
Lâm Quân và Lê Nhật Linh ngày nào cũng quấn quýt lấy nhau, thế nhưng mối quan hệ giữa hai người lại càng ngày càng trở nên lạnh nhạt.
Cứ tưởng rằng Lê Minh Nguyệt đã đến nên Lâm Quân buông người phụ nữ trong lòng mình ra, để cho cô đi ra ngoài mở cửa.
Mỗi lần đi ra mở cửa cho Lê Minh Nguyệt hay.
ra tiễn Lê Minh Nguyệt về thì Lê Nhật Linh đều cảm thấy lúc đó là thời khắc mà cô đến gần với sự tự do nhất: Thế nhưng cô lại không thể bỏ đi, trên người cô dường như có một sợi dây thừng vô hình đang trói buộc cô lại.
Mà phần cuối của sợi dây thừng ấy lại nằm trong tay của Lâm Quân.
‘Chỉ cần anh không chịu buông tay ra thì cô sẽ không bao giờ có thể chạy thoát được.
Lê Nhật Linh cứ như được giải thoát vậy, cô vội vàng chạy ra khỏi người anh. Khi cô vừa mới mở cửa ra thì lại phát hiện người đến đây không.
phải là Lê Minh Nguyệt mà là Hoàng Ánh, người mẹ đã lâu không gặp của Lâm Quân.
Lê Nhật Linh ngây người ra một vài giây, sau đó mới mở hết cửa ra rồi lùi về sau vài bước sau đó cất tiếng gọi: “Mẹ.”
Hoàng Ánh nhìn cô bằng ánh mắt hơi u ám, sau đó đáp lại một cách hời hợt: “Ừm”
Không hề có một nét cười thật lòng nào trên khuôn mặt của bà như ngày trước nữa.
Không có một người mẹ chồng nào có thể chấp nhận chuyện con dâu mình có dây dưa với người đàn ông khác.
Lê Nhật Linh quỳ gối xuống rồi lấy ra một đôi dép mới từ trong tủ giày ra, sau đó đặt xuống dưới chân của Hoàng Ánh.
Hoàng Ánh liếc nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, bà không hề mang đôi dép đó vào mà lại ngoảnh mặt đi rồi cất tiếng kêu lên: “Tuyết Nhi, qua đây”
Một cô gái trông rất dịu dàng bước ra từ sau lưng của Hoàng Ánh, trong tay cô ta còn kéo theo.
một chiếc va li khoảng hai mươi tư tấc: “Dì Lâm”
“Đứa trẻ ngoan này, đừng có sợ, sau này là phải tập làm quen rồi thích ứng đấy nhé.”
Hoàng Ánh cười thầm nhìn Dương Tuyết Nhị, sau đó vỗ tay lên vai của cô ta rồi đưa đôi dép khi nãy Lê Nhật Linh đưa cho bà để cho cô ta mang vào.
Lê Nhật Linh lại lấy ra thêm một đôi dép khác.
nữa: Lúc này, Hoàng Ánh mới chịu mang vào chân.
Đột nhiên, Lâm Quân cảm nhận được điều gì đó kì lạ nên đã bật dậy đi ra ngoài, lúc này anh mới phát hiện ra bà Lâm đã tới.
Anh lại nhìn thấy có một người phụ nữ mang theo chiếc va li đựng hành lý đứng sau mẹ mình, hai hàng chân mày của anh bỗng nhiên cau lại: “Mẹ, sao đột nhiên mẹ lại đến đây thế?”
Thật ra Hoàng Ánh là một người ôn hoà và rất dễ chịu; thế nhưng đứa con trai này vừa mở miệng ra lại đầy sự đề phòng, vì thế cho dù bà có hiền đến cỡ nào cũng phải lên tiếng: “Con trai của mẹ không biết đã bao lâu không về thăm nhà, bao.
lâu đã không ngồi ăn cơm cùng với mẹ rồi? Một người làm mẹ như mẹ đây ngay cả việc đến thăm con trai mình cũng không được nữa sao?”