“Lan Châu…”
“Nhật Linh, sao vẻ mặt cậu lại vậy?”
Hạ Lan Châu cười nói Xong, lại chỉ sững sờ trong chốc lát.
Một lúc lâu mới phản ứng được, Hạ Lan Châu trợn tròn mắt hạnh đi đến trước mặt người kia, nhìn chăm chằm người đó: “Anh nói gì?”
“Không tìm thấy cậu cả” Tức là nói:.
Không thấy chú rể nữa.
Hạ Lan Châu trợn to mắt giống như mất đi tiêu cự trong nháy mắt, người giúp việc kịp thời vịn lấy cô ta, cô ta mới không bị ngã xuống.
Hít sâu một hơi, từ từ thở ra, Hạ Lan Châu.
nhanh chóng tỉnh táo lại: “Nói không chừng là anh ấy vào phòng vệ sinh hút điếu thuốc, hoặc là đi tiếp đãi khách mời, các,anh đi tìm đi, tìm được rồi nói: “Phái thêm mấy người đi tìm đi!”
“Đã tìm cả buổi sáng rồi, sáng sớm hôm nay.
đã không thấy bóng dáng cậu cả, có người nói nhìn thấy cậu ấy lái xe đi ra ngoài” Người giúp.
việc giải thích.
“Vậy sao anh không sớm nói cho tôi biết?” Hạ Lan.Châu đẩy người giúp việc, nổi giận đùng đùng hỏi: Tại sao để đến lúc này mới cho cô ta biết, còn hơn một tiếng nữa là khách mời sẽ đến đông đủ…
Chỉ còn hai tiếng nữa là phải lên sân khấu cử hành nghỉ thức rồi.
“Ông và bà dặn đừng nói cho cô biết, để cho mọi người đi tìm người trước, nếu như đến bây.
giờ không tìm được mới nói với cô chuyện này.”
Hai phụ huynh nhà họ Hạ biết Hạ Lan Châu muốn gả cho Hạ Huy Thành như thế nào.
Bọn họ không dám khiến cho con gái thất vọng trong ngày vui, bọn họ ôm chút hy vọng trong lòng, có lẽ Hạ Huy Thành sẽ trở lại?
Nhưng bây giờ cũng gần trưa rồi, nếu Hạ Huy Thành thật sự không trở lại thì sẽ không có cách nào cử hành hôn lễ.
Hai phụ huynh nhà họ-Hạ còn muốn tiếp tục giấu diếm, nhưng không giấu nổi nữa: Vẫn phải để cho Hạ Lan Châu biết chuyện này, nếu như Hạ Huy Thành thật sự mãi không trở lại, nhất định phải báo hủy bỏ hôn lễ trước mới có thể tránh khỏi bối rối.
Nếu không, không thấy bóng dáng chú rể, chỉ có cô dâu đứng một mình giữa sân khấu, đó sẽ là cảnh tượng thê thảm cỡ nào, Hạ Lan Châu sẽ bị người ta chê cười đến chết thôi.
Hạ Lan Châu.thở dồn dập: “Thế nên bây giờ nói cho tối biết là tính dừng hôn lễ lại Sa?”
Người giúp việc cúi thấp đầu: “Ý của ông và bà đúng là như thế”
“Không được, tôi không chấp nhận” Hạ Lan Châu chỉ vào cửa, la ầm lên: “Các anh đi tìm tiếp đi! Ngay lập tức! Tôi tuyệt đối không dừng hôn lễ, tuyệt đối không!”
Người giúp việc không dám làm trái mệnh lệnh, lập tức lui ra ngoài, báo mệnh lệnh và thái độ của Hạ Lan Châu lại cho hai phụ huynh nhà họ.
Hạ biết.
Hai phụ huynh nhà họ Hạ không lay chuyển Hạ Lan Châu được, suy nghĩ một chút, vẫn quyết định làm theo yêu cầu của Hạ Lan Châu.
Hạ Lan Châu xách váy chạy ra ngoài.
Lê Nhật Linh vội vàng đuổi theo: “Lan Châu, cậu-đi đâu vậy?’ Chú rể đã không thấy bóng dáng, cô dâu lại chạy mất luôn thì phải làm sao.
“Mình muốn đi tìm anh ấy, anh ấy không thể đối xử với mình như vậy được.” Hạ Lan Châu bước.
chậm lại, hốt hoảng nói: “Điện thoại di động của mình đâu?”
“Ở đây, ở đây” Lê Nhật Linh bước nhanh đuổi theo, lấy điện thoại đưa cho cô ta: “Mình lấy ra giúp cậu.”
Tay Hạ Lan Châu khẽ run, chọn số của Hạ Huy Thành, bấm gọi.
Điện thoại được kết nối, Hạ Huy Thành không tắt máy.
Nghe tiếng tít tít tít, Hạ Lan Châu như lại có thêm một chút hy vọng.
Có lẽ Hạ Huy Thànhr chỉ đi ra ngoài cho khuây khỏa, gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy sẽ nhận.
Nhận được điện thoại; biết tất cả mọi người đang tìm thì anh ấy sẽ trở lại thôi.