Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu nghĩ thử xem, ông ấy xuất hiện tại chỗ ấy có ba loại khả năng, loại thứ nhất chính là ông ấy có nhà ở gần đó, loại thứ hai là nơi đó gần nơi ở của Jackson, mà loại khả năng thứ ba có khi chính là Nhật Linh đang bị giam giữ ở gần đấy”



Nhắc tới khả năng thứ ba, Lâm Quân sợ run lên một hồi, nếu như Nhật Linh bị giam ở gần đấy, như vậy thì chẳng khác gì bọn họ phải mò kim đáy biển ở nước Pháp rồi, nhưng mà phạm vi tìm kiếm cũng đã được thu hẹp hơn.



“Vậy bây giờ chúng ta còn chờ cái gì nữa? Bây giờ chúng ta đi tìm ông ấy thôi.”



“Không, tuy tôi nói có vài loại khả năng đó, nhưng đó cũng chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi. Nếu như bây giờ chúng ta mạo muội hành động, có thể sẽ làm bứt dây động rừng, nếu như thật sự Nhật Linh bị giam giữ ở gần đó, có khi cô ấy sẽ bị người ta đưa đi chỗ khác, đến lúc đó việc tìm kiếm của chúng ta lại càng khó khăn.”



Hai người rơi vào trâm mặc, không sai, tùy tiện hành động đúng thật không phải là một cách tốt.



Có điều ngay vào lúc này, đột nhiên điện thoại của Hà Dĩ Phong lại vang lên.



“Này, Hạ Linh, làm sao vậy? Bên em có tin tức gì sao?” Hà Dĩ Phong vừa thấy người gọi đến là Hạ Linh thì anh ta mau chóng nhận điện thoại.






Vừa thấy người gọi điện thoại đến là Hạ Linh, Lâm Quân cũng căng thẳng nhìn Hà Dĩ Phong, anh hi vọng có thể lấy được một số tin tức giá trị, chuyện của Lê Nhật Linh đã làm cho anh vô cùng đau đầu rồi.



“Không có, thành phố Marseille lớn như vậy, tìm người vẫn cần thời gian. Chuyện mà em muốn nói với anh chính là một chuyện khác, cha em biết chuyện của chúng ta ở trong nước rồi nên rất muốn gặp anh để nói chuyện” Hạ Linh nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói của cô ấy rất bình thản.



Thế nhưng điều đó lại làm cho Hà Dĩ Phong có mấy phần hoài nghỉ, tự nhiên sao cha của cô ấy lại muốn gặp mặt anh ta? Năm đó bọn họ ở bên nhau cũng có ra mắt gia đình hai bên đâu, thế là anh ta đành mở miệng giải thích: “Hạ Linh, chúng ta đã kết thúc, hơn nữa tôi cũng đã kết hôn, lần này tôi trở về đây nhờ em giúp vì tôi cũng không còn cách nào khác.



nữa rồi, vì thế tôi hi vọng em không nên hiểu lầm”



Hạ Linh gật đầu trong vô thức, cô ấy nói: “Em biết, nhưng mà em không muốn từ chối cha em, hơn nữa anh biết không, cha em cũng có công ty ở Thành phố Marseille, nếu như mọi người muốn tìm Lê Nhật Linh thì có thể đến nhờ thế lực của công ty để tìm người”



“Cám ơn em, bây giờ em đang ở đâu, chúng tôi sẽ đến tìm em ngay lập tức.” Hà Dĩ Phong vừa nghe đến chuyện có liên quan với Lê Nhật Linh thì anh ta không chút do dự mà đồng ý.



“Chờ chút nữa em sẽ gửi địa chỉ đến cho hai người, hai người lái xe đến đây đi!”



“Tốt rồi, cảm ơn em” Hà Dĩ Phong gật đầu.



Cúp điện thoại xong, trên điện thoại di động liền nhận được địa chỉ mà Hạ Linh đã gửi tới.



Hà Dĩ Phong giơ tay lên cho Lâm Quân xem, anh ta không biết làm gì nữa ngoài việc nói rằng: “Lại phải làm chuyện có lỗi với Minh Nguyệt nhà tôi rồi. Có điều Hạ Linh nói rất đúng, nếu như có thể mượn thế lực của cha cô ấy, nói không chừng vấn đề của chúng ta sẽ được giải quyết một cách dễ dàng”



Hà Dĩ Phong kể lại mọi chuyện một cách đơn giản cho Lâm Quân nghe, sau đó Lâm Quân vung cánh tay lên.



“Vậy thì đi gặp đi, đây cũng không phải lần đầu tiên cậu đi gặp con gái nhà người ta.”



“Con mẹ nó chứ, còn không phải là bởi vì cậu sao, cậu không được bép xép chuyện này với Minh Nguyệt đâu đấy”






“Xem tâm trạng của tôi thế nào đã” Lâm Quân nhíu mày, anh vừa nói vừa đi ra phía ngoài.



“Chờ một chút, làm anh em mà sao cậu lại không có nghĩa khí như vậy chứ!”



Hai người thuê một chiếc xe rồi bắt đầu lên đường.



Dọc theo đường đi, Hà Dĩ Phong vẫn còn lải nhải: “Tôi nói với cậu này, thật sự cậu không được nói cho Minh Nguyệt nhà tôi biết đâu đấy, còn cả chuyện Tina nữa, tóm lại là chuyện gì phát sinh giữa tôi và bất kỳ người phụ nữ nào ở nước Pháp cậu cũng không được nói cho cô ấy biết nhé.”



Hà Dĩ Phong vừa quay vô lăng, xong anh ta vừa quay sang bên cạnh lảm nhảm với Lâm Quân.



“Người anh em ạ, cậu nói chuyện này từ nãy đến giờ rồi đấy! Đến bây giờ tôi mới phát hiện ra cậu bị quản nghiêm thật, sợ vợ đến mức đó sao? Cậu có ngồi yên mà lái xe không thì bảo”



“Không phải là tôi bị vợ quản nghiêm, mà là vì tôi quá yêu Minh Nguyệt nên không muốn cô ấy phải suy nghĩ nhiều.”



“Bị vợ quản nghiêm thì cứ nói là bị vợ quản nghiêm đi, đừng có tìm cớ nữa”



“Tại sao tôi có cảm giác phanh của xe này có vấn đề nhỉ”



Hà Dĩ Phong chuyển đề tài, anh ta dùng chân đạp phanh xe mấy lần liền.



“Cái gì?”



Lâm Quân ngẩng đầu nhìn lên phía trước, ở cạnh họ có một chiếc thương vụ màu đen đang đi gần chỗ họ làm họ.



không kịp né tránh, Hà Dĩ Phong cũng nắm chặt vô lăng rồi khẩn cấp xoay nó về một hướng, nhưng xe của họ vẫn cọ xát vài cái vào thân chiếc xe kia của người ta.



“Con mẹ nó, kỹ năng đi xe cả thế kỷ của ông đây bị hủy hoại trong tích tắc rồi, cái xe rách này đúng là chả ra gì mà”



Hà Dĩ Phong vô cùng tức giận, anh ta đập vô lăng một cái.



Xuyên thấu qua gương chiếu hậu, họ cũng nhìn thấy chiếc xe thương vụ kia đã ngừng lại.



“Trăm năm cái gì, cậu mới sống bao nhiêu tuổi hả? Đừng căn nhăn nữa, mau xuống xe đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK