Trần Hi Tuấn rốt cục cũng yên tâm buông xuống những băn khoăn đắn đo trong lòng mình, tất cả phòng tuyến của người đàn ông trong nháy mắt liền biến mất, anh ngồi xổm xuống, ôm lấy chân mình.
“Ông ấy lừa chúng ta, ông ấy đã lừa chúng ta” Thanh âm của anh nghẹn ngào, giống như một đứa trẻ đang vật vã trong khổ sở, James ở bên ngoài cho dù đã làm cái gì, thì cũng là cha của anh, ít nhất là từ trước đến nay ông chưa bao giờ bạc đãi bọn anh.
“Em biết, em biết.”
Trần Hi Lam cũng quỳ trên mặt đất, dang tay ôm lấy Trần Hi Tuấn.
“Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Làm sao bây giờ? Lâm Quân bảo anh giúp anh ta tìm chứng cứ, nhưng anh làm sao có thể làm như vậy được đây? Ông ấy là cha của chúng tai”
Anh gắt gao ôm lấy Trần Hi Lam, hiện tại cô chính là người duy nhất mà anh có thể tin tưởng, có thể dựa vào.
“Không có việc gì đâu, không có việc gì đâu, mọi chuyện rồi sẽ qua đi thôi, mọi thứ rồi cũng sẽ trôi qua” Trần Hi Lam nhẹ giọng trấn an Trần Hi Tuấn, hốc mắt cũng đã ướt át.
Không biết hai người bọn họ như vậy đã bao lâu, Trần Hi Lam phát hiện Trần Hi Tuấn không nói gì cả.
“Anh?”
Cảm giác có gì đó không đúng, Trần Hi Lam đỡ người Trần Hi Tuấn dậy, mới phát hiện Trần Hi Tuấn cư nhiên lại đang ngủ, tại sao lại có thể như vậy?
Trần Hi Lam sờ sờ cái trán của Trần Hi Tuấn, nhiệt độ so với vừa nấy đã nóng hơn rất nhiều.
Nhưng ở trong nhà không có thuốc hạ sốt, hiện tại phải làm sao đây!
“Alo, Lâm Quân, anh mau tới đây một chút đi, anh trai tôi bị bệnh rồi, anh mau tới đây đi.”
“Được, mấy người đang ở đâu?” Lâm Quân vừa mới ngủ dậy, đang chuẩn bị lên mạng đặt vé máy bay cho ngày mai, lại bị Trần Hi Lam đánh thức.
“Địa chỉ, địa chỉ tôi sẽ gửi lên di động cho anh”
Trần Hi Lam luống cuống tay chân gửi địa chỉ cho anh, cúi đầu nhìn Trần Hi Tuấn, trong lòng có chút tan vỡ.
Trong bệnh viện, bác sĩ cầm lấy nhiệt kế trên người Trần Hi Tuấn lên xem, khẽ nhíu mày.
“Người này đã sốt tới 39 độ rồi, may mà các người đưa tới đúng lúc.”
Tiêm một mũi hạ sốt, Trần Hi Tuấn đang ngủ cũng khẽ nhíu mày.
“Buổi sáng không phải anh ta vẫn còn đang khỏe mạnh sao? Tại sao mới qua chưa tới một ngày lại có thể trở nên như vậy rồi?”
Lâm Quân nhìn Trần Hi Lam đang ở bên giường dùng khăn lông ướt giúp Trần Hi Tuấn lau mặt, liền đi qua đi, ngồi xuống.
“Bởi vì chuyện của cha, mà hôm nay anh ấy đã gặp ác mộng”
“Năng lực chịu đựng của Trần Hi Tuấn…”
“Không phải như thế, anh ấy chỉ là không có cách nào chấp nhận sự thật này mà thôi, anh không biết sự tồn tại của cha quan trọng với chúng tôi như thế nào đâu”
Trần Hi Lam cắt ngang lời nói của Lâm Quân, có chút kích động nói.
Điều này làm cho Lâm Quân có chút giật mình sửng sốt.
“Tôi rất xin lỗi”
Trần Hi Lam phát hiện lời nói của bản thân có chút thái quá, nhìn thoáng qua Lâm Quân một chút.
“Ta biết cha của tôi ở trong mắt mọi người có thể chính là một người xấu, nhưng ông ấy ở trong lòng anh trai lại giống như một trụ cột, mấy năm nay ông ấy là cha và cũng là mẹ của chúng tôi, với vai diễn là một người cha, ông ấy thực sự đã làm rất hoàn mỹ”
Trần Hi Lam nói nhỏ, những lời này giống như đang nói cho Lâm Quân nghe, hoặc đang nói ra cho chính bản thân cô nghe.