lớn như vậy nhất thời cô còn chưa có cách nào tiêu hóa ngay được.
“Nhưng mà, sao trước đây chưa bao giờ tớ nghe thấy mọi người nói đến chuyện này?”
Hạ Lan Châu nở nụ cười: “Làm gì có ai sẽ chủ động nói ra chuyện ấy, ngay cả cha mẹ tớ cũng thật sự coi anh ấy như con ruột của mình, còn tớ không nói ra chuyện này vì sợ anh trai tớ xấu hổ…”
Còn anh ấy không nói đến, chắc là vì không muốn khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.
Hạ Huy Thành vẫn luôn cho rằng, một người từng.
sống trong trại trẻ mồ côi như anh, thì không xứng với cô.
Nhưng Hạ Huy Thành càng sợ Lê Nhật Linh biết, mục đích của nhà họ Hạ khi nhận nuôi anh từ nhỏ, chính là muốn anh trở thành chồng tương lai của Hạ Lan Châu, kế thừa sản nghiệp của nhà họ Hạ.
Quan hệ giữa Lê Nhật Linh và Hạ Lan Châu lại tốt như vậy nữa, anh không muốn khiến cô nghĩ nhiều.
‘Vậy à.” Lê Nhật Linh uống một ngụm nước trái cây.
“Buổi lễ đính hôn của chúng tớ được tổ chức vào.
thứ bảy, nếu như cậu có:thời gian, tớ hy vọng cậu có thể tham dự.” Hạ Lan Châu lấy-một tấm thiệp mới từ trong túi xách ra đặt lên trên mặt bàn, rồi cô ấy chậm.
rãi đẩy nó đến trước mặt Lê Nhã Tuyết: “Quan hệ giữa hai chúng ta, chắc có lẽ sẽ không tình hình kỳ quái này làm ảnh hưởng đâu nhỉ? Nhật Linh, chỉ mong, hai chúng ta sẽ mãi mãi là bạn bè tốt nhất của nhau.”
Cô gật đầu có chút miễn cưỡng: “Nhưng mà cậu có thật sự thích anh hi vanh không? Không phải cậu đang thích một người đàn ông khác, thích đến mức có thể chết vì anh ta sao?”
Cô ấy cứ nghe lời người nhà rồi đính hôn như vậy, nếu như không có tình yêu thì làm sao có thể có hạnh phúc.
Cô thấy lo lắng thay cho Hạ Lan Châu, cuộc hôn nhân của cô cũng do người nhà sắp đặt, từ đầu cho đến tận bây giờ, có bao nhiêu khó khăn chỉ mình cô biết.
Nếu như không phải cô may mắn, sau đó Lâm Quân cũng yêu cô, thì bây giờ không biết hoàn cảnh của cô sẽ như thế nào nữa.
Hôn nhân không có tình yêu, rất là đáng sợ.
Hạ Lan Châu vẫn nở nụ cười hoàn mỹ: “Có lẽ, tớ hơi thích anh ấy một chút.”
“Lan Châu.”
*Haiz, đính hôn là chuyện vui, ngoài việc chúc phúc ra, cậu không được nói những điều khác.” Cô chưa kịp nói hết thì Hạ Lan Châu đã cắt ngang lời cô.
“Tớ chỉ Hồi:cậu: một câu cuối .cùng thôi, cậu thật sự nghiêm túc muốn gả cho anh ấy sao?”
“Tớ thật sự muốn gả cho anh ấy.” Từ trước đến giờ vẫn luôn muốn.
Nhưng mà Lê Nhật Linh không biết, Hạ Huy Thành cũng không biết.
Đây là bí mật chỉ thuộc về một mình Hạ Lan Châu.
Lê Nhật Linh bỏ cốc nước xuống, rồi cười nói: “Chúc cậu hạnh phúc.”
Hạ Lan Châu hỏi: “Vậy cậu sẽ đến chứ?”
Cô lắc đầu, không đâu.
Hạ Lan Châu cũng không ép cô, nhưng mà trong lòng lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
à Hôm nay Lâm Quân từ công ty về nhà sớm, vốn dĩ anh định tạo bất ngờ cho cô, nhưng sau khi anh về đến nhà lại phát hiện ra Lê Nhật Linh không ở nhà.
Anh tìm khắp quanh nhà, nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô đâu cả.
Đến lúc ấy anh mới gửi một tin nhắn sang cho cô, để hỏi xem cô đi đâu.
Khi Lê Nhật Linh trả lời tin nhắn, anh mới biết cô đi gặp Hạ Lan Châu hại người ăn tối xong mới về nhà.
Bên phía nhà họ Hạ, anh đã thông báo trước, đừng nói những lời không nên nói rồi.
Có lẽ Hạ Huy Thành đã từng nói với Hạ Lan Châu, có lẽ bản thân Hạ Lan Châu cũng biết cân nhắc điều gì nên nói điều gì không nên nói, sẽ không nói linh tỉnh về chuyện video trước mặt cô.
Lâm Quân ngồi trên ghế sô pha, anh giật cavat ra khiến cổ áo có chút xộc xệch.
Bỗng nhiên hai mắt anh bị người khác bịn kín, ngửi thấy mùi hương bạc hà quen thuộc truyền đến, Lâm Quân kéo tay của cô xuống, đặt lên môi hôn một cái: “Nhóc lừa gạt, không phải em nói mình đi gặp Hạ Lan Châu sao? Dám lừa anh hả.”
Anh dùng sức kéo người nọ ngồi lên chân mình, lúc ấy anh mới nhận ra cô ta căn bản không phải Lê Nhật Linh.
Người đó là —— Lê Nhã Tuyết, cô ta đang mặc áo.
ngủ của Lê Nhật Linh, dùng nước hoa của Lê Nhật Linh.
Anh tức giận đẩy cô ta ngã xuống đất.
Lê Nhã Tuyết không phòng bị chút nào, nên bị đẩy ngã ngồi xuống đất, thiếu chút nữa thì đầu cô ta đập vào bàn uống nước.
Trong mắt anh hiện lên vẻ chán ghét, lại nghĩ đến mình vừa mới hôn tay cô ta, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn nôn: “Ai cho cô mặc bộ quần áo này hả?”
“Em không mang theo quần áo ngủ, nên đã tự mình chọn một bộ trong tủ.”
“Cút ra ngoài!”
“Anh tức giận như vậy làm gì, chẳng qua em chỉ đùa một chút mà thôi.”