“Nếu đây. là điểu co muốn nói với tội, thì không cần thiết. Tôi tin Lâm Quân, anh ấy chưa từng chạm vào Nhã Tuyết.” Lê Nhật Linh kinh tởm nhìn Cố Thanh Mạn.
“Nhật Linh à, tôi biết chị cảm thấy để ý, nhưng em gái chị chắc chắn không dám nói cho chị biết đâu.” Cố Thanh Mạn tự mãn: “Nhật Linh, chị bị lừa rồi. Đã từng lên giường rồi làm sao có thể không lên lần nữa chứ?”
Về mặt của Lê Nhật Linh trở nên lạnh lùng, cô không thích Cố Thanh Mạn, dù cô ta rất xinh đẹp nhưng đôi mắt lại không sạch: “Xin đừng nói những chuyện vô nghĩa như thế này.
Cô sẽ phải chịu trách nhiệm về tội tung tin đồn thất thiệt và vu khống đấy.”
Thấy Lê Nhật Linh không tin, Cố Thanh Mạn vội vàng lấy điện thoại di động ra, đi tới trước mặt cô.
Lê Nhật Linh lùi lại một bước và từ chối sự tiếp cận của Cố Thanh Mạn, Cố Thanh Mạn không chịu thua, cô ta kiên quyết đi đến trước mặt cô, mở vòng kết bạn zalo, tìm thấy Lê Nhã Tuyết, và quay về phía trước tìm một lúc lâu.
“Nhật Linh à, tự chị nhìn đi, từ lâu Lê Nhã Tuyết đã trăm phương nghìn kế cố-ý dụ dỗ chồng chị, chị nên đề phòng cần thận đó.”
Nhìn hình ảnh lần lượt hiện lên trên điện thoại, trong ngực Lê Nhật Linh cảm thấy vô cùng chán ghét.
Cô sững sờ, hồi lâu không biết nên phản ứng như thế nào.
Cố Thanh Mạn có thể nhìn thấy được Lâm Quân thật sự thích Lê Nhật Linh, ngày hôm đó khi cô chạy vào bệnh viện, cô ta thấy được Lâm Quân đã bảo vệ Lê Nhật Linh theo bản năng.
Trong tiềm thức có thề tạo ra những phản ứng đó, có nghĩa là, trái tim anh chắc chắn có Lê Nhật Linh.
Cố Thanh Mạn sẽ không làm cho Lê Nhã Tuyết dễ chịu, rõ ràng là xuất phát điểm giống nhau, vậy mà từ khi đi học cô ấy cướp đi nổi bật của cô ta, rồi đến khi lấy chồng cũng là ngăn cản cô ta lấy được nhà chồng giàu có.
Trong lòng cô ta cũng biết có người số mệnh không có được, cũng không muốn nghĩ tới.
Nhưng Lê Nhã Tuyết có một khuôn mặt, luôn lấy ra để khoe khoang, khiến cô ta cảm thấy buồn nôn.
Nhưng thật ra cô ta muốn nhìn xem, cùng cô ta âm thầm so tài xem ai thắng.
Lê Nhật Linh đã biết chuyện này, khi Lê Nhật Linh cùng Lâm Quân cãi nhau, chắc chắn Lê Nhã Tuyết sẽ không .có được quả ngon.
Cố Thanh Mạn cố ý nói “Nhật’Linh, tôi thật sự không thể chịu nổi khi chị bị lừa dối. Nhìn xem, Lê Nhã Tuyết thực sự đã chụp những bức hình riêng tư này, và cô ta không coi chị như là chị gái.”
Lê Nhật Linh bị lời nói của Cố Thanh Mạn làm cho.
kích thích, cô đẩy điện thoại của Cố Thanh Mạn ra rồi bước nhanh ra ngoài.
Ngay lập tức, cô rời khỏi nhà họ Lê, nhưng thật lâu cũng không thề bĩnh tĩnh lại.
Cố Thanh Mạn cho cô xem vòng kết nối bạn bè mà Lê Nhã Tuyết đã đăng trước đó.
Bên trong, chụp ảnh ở trang viên Lệ Thủy, và chụp tấm lưng mờ ảo của Lâm Quân, mặc áo choàng tắm…
và những bức ảnh anh đang tắm ð phòng tắm, ở cửa ra vào có hình bóng anh ấy.
Thậm chí còn có chụp ảnh trong căn phòng của cô và Lâm Quân, cũng như hình ảnh cô ta đang nằm trên giường, ôm gối.
Hình ảnh cứ mơ hồ.
Cô không thể nghĩ rá là Lê Nhã Tuyết chụp những bức ảnh đó, chứ đừng nói đến chuyện giữa Lê Nhã Tuyết và Lâm Quân.
Cho dù không muốn phòng đoán, vẫn là không có cách nào tiếp tục thờ ơ.
Những hạt giống của sự nghi ngờ đã được gieo.
trồng.
Nhìn thấy mưu kế của mình đã đạt được, Cố Thanh Mạn càng thêm kiêu ngạo nói: “Lê Nhã Tuyết thật đáng là xấu hồ. Cô ta tường trèo lên giường anh rề thì có ích lợi gì? Người ta coi cô ta như một người đàn bà hư hỏng! Cô không biết đâu, lúc tôi chạy vào bệnh.
viện, tôi thấy anh ấy tỏ vẻ kinh tờm biết bao nhiêu khi nhắc đến cô ta đấy.”
Nhưng Lê Nhã Tuyết lại không hề tức giận, ngược.
lại lộ ra một nụ cười quái dị: “Cố Thanh Mạn, lần này, cám ơn mà.”