“Sao thế?”
Lê Vân Hàng thấy cậu vội vã, tưởng xảy ra chuyện gì, lo lắng đứng lên, nhìn Hà Dĩ Phong, dường như đang đợi anh ta giải thích.
“Lâm Quân lo James sẽ giết Robert diệt khẩu, bảo tôi đem người tới bảo vệ ông ta”
Hà Dĩ Phong vừa nói vội, vừa làm tư thế chuẩn bị ra ngoài.
“Đợi đất”
Lê Vân Hàng xua tay, tỏ ý bảo Hà Dĩ Phong về đã.
“Sao thế?”
Hà Dĩ Phong nghỉ hoặc nhìn ông, không bước tiếp, dù sao cũng đang vội, anh không kịp giải thích.
“Chúng ta có thể chơi bài tương kế tựu kế”
Lê Vân Hàng nói từ tốn, trong ánh mắt lộ ra nét cười giảo hoạt.
“Tương kế tựu kết Ý bác là..”
Hà Dĩ Phong chưa nói xong, Lê Vân Hàng đã lập tức gật đầu, dường như có thể hiểu được ý Hà Dĩ Phong qua ánh mắt anh ta.
“Cao tay, đúng là cao tay, tôi đi làm ngay!”
Hà Dĩ Phong võ tay một cái, vô cùng đồng ý với cách làm của Lê Vân Hàng, quay người rời khỏi.
“Thưa ông, Tổng giám đốc Robert đã lấy hết tiền của LX ra theo ý của ông, chuẩn bị tối nay trốn khỏi nước Pháp”
“Đến nước này, chúng ta không thể gi Đồng tử James co lại, lạnh lùng mở miệng, bắt đầu nổi lên sát ý.
“Vâng, tôi sẽ đi sắp xếp ngay!” người đàn ông nọ gật đầu.
Thành phố Marseille, nước Pháp, ở một bến đò.
“Alo, tôi đã đi theo phương hướng bên đò theo yêu cầu của các người, kế hoạch của các người được thật sao?”
Robert lau mồ hôi trên mặt, trong tay nắm chặt điện thoại, vẫn không thể làm dịu đi sự sợ hãi trong lòng, ánh mắt nhìn chằm chăm vào một con thuyền trong màn đêm đen nơi xa, bên tai là tiếng gió biển rít gào, trong lòng thấp thỏm, luôn cảm thấy có vô số đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.
“Đừng để tâm, cứ làm theo kế hoạch, tôi nói cho ông, đừng nghĩ đến việc chạy trốn, bây giờ sau lưng ông toàn là người mà James phái tới để giết ông đó”
Hà Dĩ Phong đứng trên một tầng lầu ở xa, cầm kính viễn vọng quan sát tất cả, lạnh lùng doạ Robert, thực ra không phải doạ, dù sao những điều Hà Dĩ Phong nói đều là sự thật, sau lưng Robert có không biết bao nhiêu người do .James phái tới.
Nhưng vẫn ổn, mọi thứ đều được anh ta nắm chắc.
“Ừm”
Rõ ràng Robert đã bị Robert doạ sợ, quay người nhìn sau lưng một cái, quả thực thấy rất không ổn, trong lòng dâng lên nỗi sợ, chân như bị ma quỷ khống chế, bắt đầu chạy.
“Đuổi theo!”
Trong màn đêm, không biết ai ra mệnh lệnh, mấy người áo đen liền xông ra.
“Đừng giết tôi, đừng giết tôi!”
Robert vừa chạy vừa sợ hãi hét.
“Păng pằng, pằng pằng!”
Mấy tiếng súng kêu, mấy người mặc đồng phục cảnh sát xông ta, nổ súng về hướng Robert.
“Mẹ nó, có cảnh sát, đại ca, có đuổi theo nữa không?”
Một tên đàn em hét lên!