“Chủ tịch Lâm! Tôi nói cho anh biết, Lê Nhật Linh tôi cũng không phải là người dễ trêu chọc đâu!”
Lê Nhật Linh nói xong, lập tức cao ngạo läc người bỏ đi trước khi Lâm Quân kịp đuổi theo.
Một tay Lâm Quân vừa ôm chân, tay khác lại chỉ về phía bóng lưng của Lê Nhật Linh, muốn nói gì đó nhưng bởi vì đau quá nên không thể nói nên lời.
Cuối cùng khó khăn lắm mới nói ra một câu.
“Đúng là độc ác nhất chính là lòng dạ đàn bài”
Bỏ rơi Lâm Quân, Lê Nhật Linh đi dạo khắp nơi, đầu óc cũng không tập trung, trong lòng bực bội nên cũng không biết phải đi đâu “Này! Ly Mạch!”
“Sao vậy Lam Tịch?”
Mặc dù nói Lam Tịch che giấu thân phận của mình nhưng nếu mấy năm nay không nhờ anh ta thật lòng chăm sóc, có lẽ cô cũng không có được dáng vẻ như bây giờ.
Cho nên mặc dù trong lòng cô vẫn có chút oán trách nhưng không đến mức oán hận “Hôm nay, tôi nghe nói là cô rất khó tìm việc à?”
“ừ” Mặc dù Lam Tịch không nhìn thấy Lê Nhật Linh gật đầu, nhưng những năm này, anh và cô cũng đã quen thuộc, cô cũng rất ỷ vào Lam Tịch.
Hầu như cuộc sống của cô cũng không có.
áp lực gì nhiều, mấy ngày nay cô phải đi tìm việc rồi bị từ chối hết lần này đến lần khác, Lê Nhật Linh cũng cảm thấy rất ấm ức.
Nghe thấy anh lo lăng hỏi thăm, đột nhiên cô cảm thấy rất muốn bật khóc.
Nhưng nghĩ tới những gì mình đang phải đối mặt, cô cần phải độc lập, không phụ thuộc vào vào Lam Tịch, cô ép mình phải thu hồi nước mắt.
“Hay là cô trở về đi, tôi lại nói chuyện với cha tôi một chút”
“Không cần đâu! Tôi không thể trở về đó được!”
“Vậy tôi đưa cô tới những thành phố khác, tôi cũng đi với cô, tôi chỉ cần sử dụng một chút quan hệ, vẫn có thể giúp cô tìm được một công việc tốt” Lam Tịch định thuyết phục Lê Nhật Linh, anh là người không hy vọng Lê Nhật Linh về với Lâm Quân nhất, chỉ khi cô không trở về thì anh mới còn hy vọng.
Mà hình như Lê Nhật Linh cũng không muốn trở về, nếu không thì sao cô lại từ chối đến Công ty JZ để “bồi dưỡng”, do vậy cha của mình mới sợ dẫn lửa thiêu thân nên đuổi việc cô sao?
“Rời khỏi thành phố này ư?”
Lê Nhật Linh ngẩng đầu lên, nhìn những tòa nhà, những con đường và mọi người quen thuộc trước mặt.
Dù cô có nhụt chí như thế nào thì cô cũng chưa bao giờ muốn rời khỏi đây. Nghe tới hai chữ rời khỏi này, cô lại có không nỡ.
Giống như cô có vô số mối liên hệ với thành phố này.
“Sau khi tôi mất đi trí nhớ, toàn bộ ký ức đều ở thành phố này, tôi có thể đi chỗ nào đây?
Cô nhẹ giọng lẩm bẩm, trong giọng nói không giấu được tiếng thở dài.
“Nhật Linh! Chỉ cần cô đồng ý, tôi còn có thể còn có thể mang cô cùng nhau xây dựng những ký ức như khi chúng ta mới gặp nhau, như vậy được chứ?”
“Không cần đâu Lam Tịch! Không cần làm phiền cậu như vậy đâu, cậu cũng không cân lãng phí trái tim của mình trên người tôi. Tôi cũng biết là cậu rất nghiêm túc, nhưng mà cha của cậu nói rất đúng, chúng ta không thể nào đến với nhau, cậu vẫn còn là con nít, cậu phải học cách trưởng thành, cậu cũng sẽ có một tương lai vô cùng rực rỡ, không cần phải lãng phí thời gian ở chỗ tôi. Tôi sẽ tự xử lý những chuyện này!” Giọng nói của Lê Nhật Linh lạnh.
lùng như băng, rõ ràng là cô không đồng ý với đề nghị của Lam Tịch.
“Cô sẽ xử lý ư, cô định sẽ xử lý như thế nào?”
“Tút tút tút!” Bên đầu dây bên kia truyền đến âm thanh báo đường dây bận, Lê Nhật Linh không trả lời mà dứt khoát cúp điện thoại.