Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1450


“Tất cả mọi người trong ngành đều biết, cô từng là linh hồn của JZ, lần này trở về, nhất định cô sẽ mang đến cho chúng ta niềm vui bất ngờ gì đây? Xin vui lòng chờ mong!”


Trong hội trường, Lê Nhật Linh mặc một chiếc váy dài trang nhã, khoác tay Lâm Quân, miệng luôn mỉm cười, tự nhiên mà quý phái trên gương mặt là vẻ ung dung phát ra từ tận xương tủy mà bản thân chưa từng thấy qua.


Lam Tịch nhìn màn hình chiếu, trong lòng chua xót.


Anh cho rằng Lê Nhật Linh không lựa chọn mình thì cũng sẽ không dễ dàng chọn Lâm Quân, nhưng không ngờ cô quay lại JZ nhanh như vậy!


Nhật Linh, chẳng lẽ năm năm chúng ta bên nhau không đáng giá chút nào sao?


Ánh mắt Lam Tịch rơi vào một cái hộp nhỏ tỉnh xảo trên mặt bàn.


Cái hộp nhỏ yên tĩnh đặt ở góc bàn, cứ như bị bỏ quên ở đó.


Anh vươn tay ra, cuối cùng dừng lại ở cái hộp đó.


“Sao thế, em căng thẳng lắm hả?”


Thấy Lê Nhật Linh đi tới, Lâm Quân nắm lấy tay cô, quan tâm chu đáo hỏi.


“Có một chút, nhưng em vẫn ổn”


“Không sao đâu, sau này tham gia nhiều thì sẽ quen thôi” Lâm Quân gật đầu “Ừm”


“Tối về nhà ăn cơm, mẹ đã sắp xếp xong xuôi tiệc tối rồi”


“Không được, lát nữa em còn chuyện cần phải xử lý”


“Em vừa tuyên bố đến JZ, chắc không phải chuyện công việc rồi, thế là chuyện gì vậy?” Lâm Quân nhướng mày lên, chăm chú nhìn Lê Nhật Linh đang đứng trước mặt mình.


“Anh đừng hỏi, là chuyện riêng của em”


Lê Nhật Linh nhìn điện thoại di động một cái rồi mở miệng nói “tà Lam Tịch sao?”


“Vâng”


Lê Nhật Linh nhìn anh gật đầu, sau đó nói tiếp: “Lâm Quân, Lam Tịch cậu ấy..”


Sợ Lâm Quân hiếu lầm, Lê Nhật Linh muốn giải thích nhưng cô chưa nói hết câu thì Lâm Quân đã ngắt lời cô.


“Không sao đâu, em cứ đi đi, anh hiểu mà!


Nhật Linh, anh tin tưởng em, em đã đồng ý ở lại bên cạnh anh rồi thì nên kết thúc dứt khoát với người trước đây đi!”


“Đi đi, nói chuyện đàng hoàng với anh ta!”


Lâm Quân vuốt tóc Lê Nhật Linh, vô cùng cưng chiều cô.


“Ừm, cảm ơn anh”


Bãi biển dập dềnh sóng nước, gió thổi vù vù, Lam Tịch đứng cạnh biển, ngảm nhìn cảnh sóng biển xô vào bờ cát.


Trong đầu anh hiện lên rất nhiều cảnh tượng anh và Lê Nhật Linh ở cạnh nhau suốt mấy năm qua, lần đầu tiên gặp cô, cô không nhớ gì hết, cũng không quen biết ai, vừa hiền lành vừa mơ màng, trốn trong thế giới riêng của bản thân mình y như một đứa trẻ vậy!


Ở chung một thời gian thì dân dân thấy cuộc sống của cô rất thú vị, tính cách cũng thú vị, cô biết thiết kế, cũng hiểu cách an ủi người khác! Hóa ra chị gái này không những xinh đẹp còn rất đáng yêu.


Từ trước đến nay, anh không nghĩ mình sẽ thích người lớn tuổi hơn mình, còn có thể khiến anh chỉ yêu người đó, không thể thoát ra được.


“tam Tịch!”


Lê Nhật Linh đi về phía anh, cô mặc một bộ váy liền thân, mái tóc tung bay trong gió, chếch về một bên phía sau đầu, cô thực sự rất xinh đẹp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK