Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1046





“Trần Hi Lam, nếu như có một ngày em biết rằng em đã sống nhiều năm như vậy, nhưng lại đều đang sống trong những lời nói dối và những trò lừa bịp, vậy em sẽ có cảm giác như thế nào?”





Thanh âm của anh khàn khàn, lại cộng thêm men rượu, hốc mắt lại đỏ, trông giống như một ly rượu khiến người ta rơi lệ vậy, càng uống lại càng thấy hấp dẫn, càng uống lại càng muốn rơi nước mắt.





“Anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”





Ánh mắt Trần Hi Lam cũng đã ươn ướt, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần nhìn thấy tình trạng cảm xúc hiện giờ của Trần Hi Tuấn, đây quả thực là lần đầu tiên. Tính cách và cảm xúc thật của người anh trai này của cô chỉ khi ở trước mặt Lê Nhật Linh, anh mới để lộ ra.





“Không có chuyện gì cả, anh cảm thấy mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”





Trần Hi Tuấn loạng choạng đứng dậy, anh đưa tay lên khế xoa xoa hai hốc mắt của mình, muốn che dấu đi chuyện bản thân đang thật sự rất khó chịu, sau đó miễn cưỡng cười cười, nhưng dáng vẻ mệt mỏi này của anh lại không có cách nào che dấu nổi, anh khẽ thở dài, sau đó xoay người đi về phòng.





Trần Hi Lam đứng lên, muốn đỡ anh, nhưng anh lại khoát tay, ý cự tuyệt.





Trần Hi Lam cứ đứng như vậy nhìn anh bước từng bước về phòng, trong lòng lại cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ đi theo bước chân của anh, càng ngày càng xa.





Cảnh cửa phòng chỉ mở ra một chút rồi nhanh chóng bị đóng lại, ttrais tim của Trần Hi Lam giống như bị đó bóp chặt lấy, cô ngồi trên sô pha than thở, từng là một gia đình hòa thuận vui vẻ, tại sao bây giờ lại hoàn toàn thay đổi, trở thành tình trạng như thế này.





Trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cô không hề biết, cô nhất định phải điều tra ra.





Cô nghiêng đầu tựa lên sô pha, để bản thân bình tĩnh lại một chút, nhưng bỗng nhiên lại trông thấy chiếc di động trên sô pha.





Là điện thoại của anh trai, cô nhìn thoáng qua cánh cửa phòng đang đóng chặt, sau đó đưa tay ra cầm lấy nó.





Bật màn hình điện thoại lên, cần mật mã, Trần Hi Lam ngẩn người, nhập vào đo ngày sinh nhật của anh trai, nhưng không đúng Cô lại nhập vào sinh nhật của Lê Nhật Linh, nhưng vẫn không đúng, làm sao có thể như vậy được, cuối cùng cô ôm theo hy vọng, thử nhập vào ngày sinh nhật của bản thân, vậy mà lại có thể vào được.





Không biết vì cái gì, trong khoảnh khắc đó trái tim của Trần Hi Lam giống như đã được lấp đầy vậy.





Bất luận là thế nào thì cô cũng sẽ vì Trần Hi Tuấn, vì cái gia đình này mà phải làm một số chuyện.





Mở ra danh sách liên hệ với người gần đây nhất, người đầu tiên xuất hiện lại chính là Lâm Quân, Trần Hi Lam ngẩn người, hay là anh trai và Lâm Quân đã cùng nhau ra ngoài uống rượu, Lâm Quân đến nước Mĩ rồi sao? Tại sao anh ấy lại đến nước Mĩ? Anh ấy đã nói những gì với anh trai, tại sao bây giờ anh trai lại như vậy?





Không nhẽ là bởi vì chuyện có liên quan đến Nhật Linh? Nhật Linh đã xảy ra chuyện gì sao?





Nếu là chuyện liên quan đến Lê Nhật Linh vậy thì dễ hiểu rồi, mỗi khi Trân Hi Tuấn đối mặt với Lê Nhật Linh, cho tới tận bây giờ đều không có cách nào có thể duy trì lý trí.





Một loạt nghi vấn hiện lên khiến cho đầu cô như muốn nổ tung, khiến cho cô muốn nhanh chóng tìm ra đáp án.





Cô khế chạm lên màn hình, ấn vào tên của Lâm Quân.





“Alo, anh đã nghĩ kỹ rồi sao?”





Lâm Quân nhận được điện thoại, tưởng là do Trần Hi Tuấn gọi tới, lúc này anh cũng vừa mới trở lại khách sạn, cả người cũng đang đầy mệt mỏi đứng ở cửa sổ hút thuốc.





“Tôi không phải anh ấy, tôi là Trần Hi Lam, ta muốn gặp anh nói chuyện một chút.”





“Trần Hi Lam?”





Lâm Quân dừng một chút, sau đó dập tắt điếu thuốc trong tay.





“Ừm”





“Có thể”





Mười lăm phút sau, gặp nhau ở phòng tập taekwondo, Trần Hi Lam mặc một thân màu đồng phục taekwondo, đã đứng đợi Lâm Quân ở ngoài cửa từ sớm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK