“Minh Nguyệt, bà còn dám nhắc đến tên Minh Nguyệt với tôi sao.
Tôi nói cho các người biết, may cho các người là có cô ấy, nếu không hiện giờ đến tư cách để đứng đây nói chuyện với tôi các người cũng không có! Mà nếu như các người nhất quyết muốn làm to chuyện này lên, vậy đừng trách tôi nói hết mọi chuyện cho Minh Nguyệt nghe, xem cô ấy nghe xong thì sẽ giúp các người hay là đứng ngoài nhìn các người ra đi tay trắng.
Hà Dĩ Phong nhìn thẳng vào mắt bà Lê, hung dữ nhìn chằm chăm bà ta, gắn từng chữ một, cực kỳ mang tính uy hiếp.
không biết cậu đang nói gì cả”
Bà Lê hơi tránh ánh mắt của Hà Dĩ Phong, rõ ràng là biểu hiện của sự chột dạ, ngay cả Lê Minh Dương cũng không dám ho he câu nào, trong lòng hai người đều hiểu rõ ý của Hà Dĩ Phong.
“Không hiểu, là không hiểu thật hay giả vờ không hiểu thì chính các người rõ nhất! Nếu các người không biến ngay đi vậy tôi sẽ đưa ngay anh vào đồn công an trước mặt giới truyền thông luôn đấy. Dựa vào bản tính của anh vợ thì tôi tin rằng dù sau này anh ta có được thả ra ngoài đi chăng nữa cũng không có công ty nào dám nhận anh ta đâu!”
Hà Dĩ Phong nở một nụ cười tà ác, hiển nhiên mỗi câu mỗi chữ của anh đã chọc trúng vào tâm sự trong lòng hai mẹ con kia.
“Cậu!” Lê Minh Dương giận run người, nhưng lại không dám tiếp tục gây rối nữa.
“Sao còn chưa đi?”
Hà Dĩ Phong liếc nhìn bà Lê, lúc này Lê Minh Dương đã có chút gắng sức rồi, đỡ bà Lê muốn đưa mẹ mình rời đi.
“Không được, không thể như thế được, bây giờ con, con không tìm được việc làm, sau này con phải sống thế nào đây?”
Bà Lê rầu rĩ hỏi Lê Minh Dương, vẫn không chịu từ bỏ ý đồ.
Bà ta không muốn đứa con trai quý hóa mà mình vất vả nuôi lớn phải bỏ thành phố về quê làm ruộng.
“Ra là đã đến bước đường cùng! Thật đúng với câu “Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa cứ xông vào”! Nếu anh an phận làm tốt công tác mà tôi giao phó thì sao lại phải về quê làm ruộng cơ chứ!”
Hà Dĩ Phong nhìn thoáng qua bà Lê, có chút chán ghét, ngữ khí lạnh như băng.
Không phải anh không cho họ cơ hội, mà chính họ là người đẩy sự việc đi đến kết cục này.
“Hiện giờ Minh Nguyệt đang có thai, tôi nghĩ lúc này cậu nhất định không muốn chúng tôi đến làm phiền Minh Nguyệt” Lê Minh Dương mấp máy môi, cố dồn hết dũng khí lại để ra điều kiện với Hà Dĩ Phong.
“Ý anh là sao! Tôi nói cho anh biết, đừng có đụng vào yếu điểm của tôi!”
Nhắc đến Lê Minh Nguyệt chính là đụng vào nơi yếu hại của Hà Dĩ Phong, nếu không phải do Lê Minh Nguyệt không muốn Hà Dĩ Phong làm hai người này khó xử thì không đời nào anh lại đối xử tử tế với họ đến giờ phút này.
“Thứ mà chủ tịch Hướng không thiếu nhất chính là tiền, cậu hiểu chứ!”
Bà Lê không hề e ngại mà nhắc tới chuyện tiền bạc, hiển nhiên là đang công khai vơ vét tiền tài, nhưng Hà Dĩ Phong cũng không có cách nào ngăn cản.
“Đúng là một đám hề không biết xấu hổi”
Ngay cả Trương Nhất Bạch cũng không thể nhịn thêm được nữa, muốn xông lên phân rõ phải trái với hai người này, nhưng lại bị Hà Dĩ Phong ngăn lại.
“Đúng là tôi có tiền thật, nhưng cũng phải xem xem tôi tiêu vì ai, cho các người sao, chà chà, đúng là lòng tham không đáy mà, có phải các người cho rằng có Minh Nguyệt ở đây thì tôi sẽ không dám làm gì các người hay không, cứ yên tâm đi, tôi tự nhiên sẽ có cách của chính tôi để cô ấy giao việc này cho tôi. Còn về phần hai người, nếu còn không cút khỏi tầm mắt của tôi thì tôi sẽ tống cổ cả hai vào đồn ngay đấy!”
Hà Dĩ Phong chỉ chỉ vào người Lê Minh Dương, tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn.
“Biến ngay cho tôi!”
Chỉ bốn chữ ngắn ngủi như vậy cũng đã cho thấy rằng cơn giận của Hà Dĩ Phong đã bốc lên cao.