Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên suốt đoạn đường đó Lâm Quân cũng.



không nói chuyện với Lê Nhật Linh, anh cứ dang bước lớn mà bước đi, chân của anh lại rất dài, Lê Nhật Linh cẩn phải chạy bước nhỏ mới có thế miễn cưỡng đi kịp với bước chân anh, khi chưa chạy được mấy bước đã mệt đến mức thở hồng hộc.



Sau khi Lâm Quân nghe thấy tiếng bước chân gấp rút ở phía đẳng sau cũng cảm thấy có chút đau lòng, nhưng Lê Nhật Linh lại mãi không chịu mở miệng kêu anh đi chậm một chút Lâm Quân đi thêm mấy bước nữa lại cảm thấy mềm lòng rồi, anh không nố nhìn thấy bộ dạng này của Lê Nhật Linh, cuối cùng anh vẫn đi chậm lại để không ai phát hiện được anh đang đợi Lê Nhật Linh đuổi theo anh.



Lê Nhật Linh vuốt ngực lại và nuốt một ngụm hơi. Cô biết được Lâm Quân đang giận cô, nhưng mối quan hệ giữa bọn họ đã không thân mật giống như trước rồi, cô càng không biết được phải dỗ dành anh bằng cách nào.



Hai người cùng bước vào bên trong căn phòng, má Trương đang ở một bên chăm sóc cho.






Hòa Phong, Tiểu Cảnh cũng đang ở trên giường bệnh chơi xếp gỗ. Khi hai đứa bé nhìn thấy Lê Nhật Linh liền vui mừng mà đưa tay lên: “Mẹ! Mẹt”



Lòng của Lê Nhật Linh chợt thấy ấm áp hơn hẳn, cô đi qua đó xoa cái mặt trắng trẻo sạch sẽ của Hòa Phong, cô cảm thấy khó hiểu mà nhìn bé Hòa Phong ngoan ngoãn đó, rõ ràng Hòa Phong rất ngoan, không có khóc lóc đòi mẹ mà, Lâm Quân lại gạt cô?



Lâm Quân không có tâm trạng để giải thích, anh bước nhanh ra ngoài phòng bệnh không biết nói gì ở ngoài đó rồi mới quay về “Mẹ?” Tiểu Cảnh với Hòa Phòng nhìn thấy ánh mắt của Lê Nhật Linh cứ nhìn theo Lâm Quân và dường như có chút lo là, bọn chúng cũng không phấn khích như lúc nấy nữa mà ngược lại là cẩn thận nói năng hơn hẳn.



Lê Nhật Linh tỉnh táo trở lại rồi “ừm” một tiếng.



Cô phát hiện ra đôi mắt sáng long lanh của hai đứa bé vào lúc nấy đã ảm đạm hơn hẳn: “Sao vậy?”



“Mẹ, có phải là mẹ không thích Tiếu Cảnh với anh cả không?” Trong mắt của Tiểu Cảnh đã rươm rướm nước mắt, dường như một giây sau giọt nước mắt nhỏ bé đó có thể rơi ra rồi, khuôn mặt của cậu bé nhìn uất ức lắm.



Hòa Phong cũng bị Tiểu Cảnh làm cho cậu bé phải thở dài như một ông cụ nhỏ rồi mới làm một biểu cảm uất ức, khuôn mặt của cậu bé vẫn còn đỏ ửng vì sốt, nhìn đáng thương cực kỳ.



Lê Nhật Linh ôm đứa này cũng không được, ôm đứa kia cũng không đúng, chỉ có thể đưa hai †ay ra xoa cái mặt mềm mại non nớt của hai đứa: “Sao mà mẹ không thích hai đứa được chứ?”






“Nhưng mà… nhưng mà mẹ đã lâu như vậy không đến xem tụi con rồi.. những bạn bè khác đều có mẹ của bọn họ dẫn bọn họ đi khu vui chơi chơi, sẽ đón bọn họ tan học còn sẽ đọc truyện cho bọn họ nữa!”



“Bọn con chỉ có cha dẫn bọn con đi chơi..”



Hai đứa bé đứa này nói rồi đứa kia hùa theo, nói đến Lê Nhật Linh cũng cảm thấy áy náy luôn rồi. Thật sự là lỗi của cô, cô đã bỏ lỡ khoảng thời gian trưởng thành của hai đứa bé, tuy rằng cô rời khỏi Lâm Quân là do cô không tin Lâm Quân, nhưng trẻ con là vô tội mà Lê Nhật Linh ôm lấy hai đứa bé vào trong lòng mình, mắt của cô cũng đỏ cả rồi: “Là mẹ không đúng, đợi sau khi anh cả truyền nước biển xong, mẹ dẫn hai đứa đi khu vui chơi chơi nhé?”



“Vậy cha thì sao?”



“Mấy bạn khác đều có cả cha với mẹ dẫn đi cải”



“Được được được” Trong lòng của Lê Nhật Linh đều là cảm giác áy náy, cô cũng không quan tâm bọn họ đã nói gì, cô không thể nhịn được bọn họ làm nũng với cô bằng vẻ mặt đáng thương đó nên đã đồng ý cả: “Cha cũng đi.”



Lâm Quân ngây ra rồi, anh không nói gì. Hai con ranh con này là đang tạo thêm cơ hội cho anh đấy à?



Lê Nhật Linh nhìn thấy hai đứa bé nhìn nhau và cười một cái, sau đó lại đưa tay lên làm một động tác “yeah”, sau đó cô lại lén lút ngắn nhìn Lâm Quân liền hiểu ra mọi chuyện rồi Quả thật là con của Lâm Quân… đồ ranh con, bụng dạ đen ý chang như Lâm Quân. Khi nhìn thấy ba mẹ đã cãi nhau rồi liền cố tình tạo thêm cơ hội cho bọn họ, đầu của Lê Nhật Linh như chợt xuất hiện thêm ba vạch đen.



Nhưng mà suy nghĩ kỹ lại thì bất kỳ đứa bé nào cũng muốn có được một gia đình hoàn chỉnh, muốn cha mẹ luôn yêu thương nhau. Dù sao đi chăng nữa, Tiểu Cảnh với lại Hòa Phong chỉ là hai đứa trẻ, đó cũng chỉ là ước nguyện nhỏ nhoi của bọn họ mà thôi.



Nhưng Lâm Quân vẫn còn giận cô… lỡ như Lâm Quân không chịu đi thì sao?



Lê Nhật Linh quay đầu nhìn thẳng vào ánh mắt do thánh của Lâm Quân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK