“Cha”
“Ừm” Lê Vân Hàng đáp lời Hạ Linh, nhưng ánh nhìn lại rơi trên người Nhật Linh.
Lê Nhật Linh hơi mỉm cười đáp lại ông.
“Bây giờ liền dọn đi sao?” Lê Vân Hàng hướng ánh nhìn về phía Lâm Quân “Đúng vậy thưa cha”
“Cha tiễn các con!” Lê Vân Hàng mở miệng.
“Vâng” Lâm Quân cũng gật đầu, không từ chối Lê Vân Hàng giúp đỡ.
“Tiễn chị sao có thể thiếu con được chứ” Hạ Linh đứng lên, Lâm Quân và Lê Vân Hàng cùng quay sang nhìn về phía Lê Nhật Linh, cũng không chờ Lê Vân Hàng có đồng ý hay không, cô liền vừa cười vừa kéo vali ra phía ngoài, một phần cũng vì muốn nhìn xem vợ của Hà Dĩ Phong trông thế nào.
€ô có một chút hiếu kỳ, rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể khiến người như Hà Dĩ Phong vì cô ấy mà trở nên một lòng một dạ, thực ra sâu thẳm trong lòng mình, Hạ Linh cũng có không ít sự đố kị và không cam lòng.
“Đúng rồi, vừa nãy Dĩ Phong có gọi điện thoại tới nói là họ đã đến sân bay rồi, em đã nói cho họ địa chỉ ở đây, chắc họ.
đang trên đường đến”
“Ừm” Lâm Quân gật gật đầu, sau đó giúp Nhật Linh mặc đồ hẳn hoi, nắm tay cô dìu ra khỏi phòng.
Nhật Linh bèn gạt tay anh ra: “Em tự đi được”
Giọng nói khàn khàn khiến Lâm Quân khó chịu, tuy anh không nói ra, nhưng Nhật Linh nhìn ra được điều đó.
Lâm Quân cũng nhận ra hôm nay sau khi uống thuốc xong, sắc mặt Nhật Linh đã tốt lên rất nhiều, xem ra Jackson quả thật không lừa mình.
“Được” Lâm Quân cười cười, không miễn cưỡng bắt cô để mình dìu.
“Anh chị như vậy thật khiến người ta phải ngưỡng mộ” Hạ Linh thở dài một hơi.
Lê Nhật Linh bước đến gần nắm lấy vai Hạ Linh nói: “Rồi em cũng sẽ được như vậy thôi”
Lê Nhật Linh ngoài miệng an ủi Hạ Linh, nhưng trong lòng lại cảm thấy chua xót, giữa cô và Lâm Quân thực sự đã xảy ra quá nhiều quá nhiều chuyện, có thể đi đến ngày hôm nay quả thật không dễ dàng, nhưng người ngoài làm sao nhìn ra được nhiều như thế?
Nhìn Lê Nhật Linh cố gắng nói chuyện an ủi mình, trong lòng Hạ Linh cảm thấy thật ấm áp, người con gái như vậy ai mà không yêu quý được chứ, vậy mà mình suýt chút nữa đã làm hại chị ấy.
Lê Vân Hàng nhìn chị em hai người hoà thuận tương thân tương ái cũng coi như được an ủi phần nào, tuy Jackson giống như một khối u ác tính luôn tồn tại trong lòng ông và Lâm Quân, nhưng chỉ cần nhìn thấy cảnh hoà thuận trước mặt này đây thì trong lòng ông lại cảm thấy thế là đủ rồi “Ông chủ, có khách đến” Quản gia vội vàng chạy từ ngoài vào thông báo.
“Aj2”
“Ông Jackson”
Lâm Quân và Lê Vân Hàng liếc mắc nhìn nhau, mà Hạ Linh trong lòng khẽ bộp một tiếng.
“Giờ này lão ta đến để làm gì? Hạ Linh, con đưa Nhật Linh về phòng trước đi”
Lê Vân Hàng chau mày bước đến sô pha ngồi xuống, Lâm Quân cũng đi theo ông đến chỗ sô pha.
Lê Nhật Linh nhìn sắc mặt hai người, tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cô cũng đoán ra người đến không có ý tốt.
Nếu Lê Vân Hàng đã bảo hai chị em bọn họ về phòng trước thì ắt ông có lí của mình, bởi vậy hai chị em liền ngoan ngoãn đi vào phòng.
Sau khi hai chị em rời đi, một người xuất hiện ở cửa, cái bóng phản chiếu ra giữa phòng khách, .Jackson bước chân nặng nề đi vào.
“Chủ tịch Hàng, anh Lâm Quân”
Vừa thấy hai người họ, vẻ mặt u ám của Jackson liền lộ ra một nụ cười bằng mặt không bằng lòng.
“Phó chủ tịch Jackson sao lại có thời gian rảnh đến chỗ tôi thế này?”
Lê Vân Hàng sớm đã nhìn ra dã tâm của lão ta, bao nhiêu năm kinh nghiệm thương trường khiến ông đã học được cách che giấu cảm xúc dù cho có không ưa đối phương đến mức.
nào, lúc này tất nhiên ông cũng đã sớm treo lên chiếc mặt nạ hiền từ hoà ái.
“Vốn dĩ tôi không định đến quấy rầy chủ tịch, nhưng mà tôi nghĩ đến việc bạn tôi hôm nay phải chuyển nhà, nên tôi đến giúp đỡ, đúng không, anh Quân?”
ackson nhìn về phía Lâm Quân, trong mắt là ý cười hiền hoà và thân thiện.
Nghĩ đến thủ đoạn lão ta đã dùng với Nhật Linh, bầu không khí trong phòng trở nên u ám khi lão xuất hiện và nghĩ đến cả nội tâm vặn vẹo của lão, trong lòng Lâm Quân cảm thấy buồn nôn, nhưng anh tất nhiên sẽ không thể hiện ra ngoài.
“Đúng vậy” Lâm Quân gật đầu, tỏ vẻ không sao cả đáp lại lão ta.
Ai mà chẳng nhìn ra bây giờ Jackson đamg muốn Lâm Quân tỏ rõ lập trường ở trước mặt Lê Vân Hàng.
“Bạn ư?” Lê Vân Hàng đương nhiên biết rõ, nhưng lại giả vờ hồ đồ.
“Đúng thế, chủ tịch chắc vẫn chưa biết! Thuốc của anh Lâm Quân đưa cho cô Nhật Linh chính là lấy từ chỗ tôi, cũng trùng hợp, bạn tôi trước đây bị trúng loại độc tình trạng y hệt như của Nhật Linh. Không biết thuốc giải này có tác dụng với Nhật Linh không?”
Đúng là một con cáo già, một chuyện không thể nói trắng trợn ra như vậy mà thốt ra từ miệng lão ta lại trở nên thanh cao đường hoàng đến thế, nhưng những người ở đây có ai à không rõ thực hư sự việc “Cũng may là có sự giúp đỡ của ông .Jackson”
Rõ ràng biết độc là lão ta hạ, nhưng lời nói ra lại phải biến thành khen ngợi dễ nghe, Lâm Quân trong lòng không nhịn được mà cười khẩy.