Người nọ cầm văn kiện, tự giới thiệu, đồng thời giơ tay ra, mà Lâm Quân và Hà Dĩ Phong như không nhìn thấy, tiếp tục ngồi.
“Ồ, về khoản nợ của ông James, chúng tôi sẽ trả lại đúng theo bản hợp đồng mà trước kia ngài Nantas đã kí Thấy Lâm Quân và Hà Dĩ Phong đều không có ý định bắt tay, Robbie cũng hết hứng thu tay lại, đồng thời bắt gặp cái lườm của .James.
“Trước kia, vậy thì không được, hoá đơn lần trước là chưa có lãi, hôm nay trả thì phải thêm lãi đó”
Hà Dĩ Phong nhếch miệng.
“Cậu!”
vames nghiến răng nhìn Hà Dĩ Phong, rõ ràng rất không vui, ông ta đã đồng ý trả tiền là đã nhượng bộ lắm rồi, tuy trả lãi là chuyện đương nhiên, nhưng cậu ta lại dùng cách bắt ép, khiến .James cảm thấy không có mặt mũi nào.
“Sao thế? Tổng giám đốc .James, có ý kiến gì sao?”
Lâm Quân nhìn James, hỏi.
“Ồ, hoá ra Tổng giám đốc James vẫn có ý kiến khác! Không sao đâu, chúng ta có ý kiến gì thì có thể nói mà, hôm nay giải quyết không xong thì để mai, hôm nay không trả được thì để mai cũng thế mà, đúng không?
Hà Dĩ Phong chìa tay ra, sắc mặt khoa trương nói.
James là người thông minh, đương nhiên hiểu hai người họ đang khiêu khích ông ta, nhưng nếu bây giờ không trả tiền, kéo dài một ngày là bị thêm mấy chục vạn tiần lãi, thế thì quá thiệt thòi.
“Robbie, bây giờ đi sửa số trên văn kiện một chút rồi lập tức đem qua ngay”
James tức anh ách, nhưng lại không thể trút giận, chỉ có thể nhãn nhịn nói với luật sư.
Tuy rằng ông ta không muốn trả món nợ này, nhưng nếu không trả, nguồn tiền của công ty bị đóng băng, khiến lòng người hoang mang, đợi tới khi công ty đột nhiên xảy ra chuyện gì, e là ông ta sẽ không thể ngóc.
đầu lên được nữa.
“Vâng, tôi đi làm ngay!”
Hà Dĩ Phong và Lâm Quân nhìn nhau một cái, trong mắt hiện lên hai chữ “hài lòng”, nói chung, biểu cảm của James khó coi hơn ăn phải phân, một nụ cười sảng khoái không thể hình dung được tâm trạng hiện giờ của họ.
“Tổng giám đốc .James, ông trả xong số tiền này, có phải trong tay còn không nhiều tiền nữa không, tới lúc đó nếu như tập đoàn James không trụ lại được, có thể báo cho tôi hoặc Lâm Quân một tiếng, chúng tôi sẽ giúp ông mua lại, ông yên tâm, giá cả phải chăng, vả lại tôi và Lâm Quân cũng chắc chắn sẽ kinh doanh thật tốt, không cần lo lắng lắm đâu”
Ba người có mối thù sâu đậm ngồi thôi thì chán biết mấy, không tìm chút chuyện để nói thì không phải Hà Dĩ Phong rồi.
“Tôi nói cho cậu biết, muốn động vào công ty tôi thì cậu còn non lắm, lạc đà gầy cũng to hơn ngựa, chỉ cần James tôi vẫn còn sống, sớm muộn tôi cũng sẽ khiến tập đoàn James huy hoàng trở lại”
Ánh mắt James sắc lèm, rõ ràng là không bị uy hiếp.
“Tổng giám đốc James đúng là thú vị, chúng tôi sao lại động tới công ty ông chứ, chúng tôi có phải ông đâu, kể cả chúng tôi muốn cạnh tranh thì cũng phải quang minh chính đại, chứ không thủ đoạn như Tổng giám đốc .James, toàn đâm sau lưng, huỷ hoại cơ nghiệp của LX nhanh thế.
“LX sụp đổ thế nào, các cậu hiểu rõ hơn tôi, việc gì phải nói nhăng nói cuội ở đây, giả làm người tốt hả?”
“Ồ, Tổng giám đốc James nói chuyện hai trăm triệu tệ hả? Chúng tôi chỉ giúp bác Lê đòi lại thứ thuộc về bác ấy thôi, cả lại chúng tôi cũng không ngu tới mức nuôi lợn cho người ta thịt, cách duy nhất là chuyển dời miếng thịt, để lại tấm da cho các người giành tới giành lui mới vui”
Hà Dĩ Phong cười ha ha, mấy hôm nay mồm miệng anh ta nhanh nhạy hẳn, vẫn có thể tìm được không ít niềm vui từ James.
“Vậy cậu nhớ giữ miếng thịt đó cho kĩ đó!”