Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1145





“Thông minh rất tốt, thông minh rất tốt, thông minh thì lớn lên sẽ không phải chịu khổ!” Ông nghĩ Hạ Hi cũng sẽ như vậy, cũng sẽ lạc quan, vui vẻ, Nhật Linh cũng tương đối chín chắn, cũng không biết đứa con gái nhỏ của ông như thế nào.





Hạ Ly không hiểu hai người đang nói cái gì, cô bé chơi đùa với tay của Lê Vân Hàng, ông sdùng ngón tay gõ gõ chóp mũi của cô bé, tràn đầy cưng chiều.





“Chủ tịch sao lại buồn như vậy, dù sao cô cũng là người mới, ở trên thị trường cô còn phải gặp nhiều vấn đề hơn!”





Robert bước vào văn phòng chủ tịch, nụ cười nở trên môi nhưng không nhìn ra ý cười, ông nhìn đống đồ lộn xộn trên mặt đất mà Hạ Linh vừa gạt xuống, khóe miệng hơi nhếch lên.





“Ai cho ông vào! Đi ra ngoài!”





Hạ Linh trừng mắt nhìn về phía cửa ra lệnh đuổi khách, giờ có lẽ người mà cô không muốn gặp nhất chính là Robert.





“Tôi vừa nghe nói chủ tịch tạm thời đang rất tức giậ tới giao tài liệu. Cô yên tâm, tôi sẽ rời đi ngay sau khi giao tài liệu!





không ai dám ) Robert cười nhạt rồi đặt tập tài liệu trên tay lên bàn, ông cố tình nhấn mạnh hai chữ “tạm thời”.





Ông ta xoay người chuẩn bị rời đi nhưng nghĩ tới gì đó lại quay đầu lại: “Đúng rồi, tôi có lời muốn nói với cô! Lĩnh vực kinh doanh không thích hợp với cô, chủ tịch Mạt nên tự mình giải quyết cho tốt!”





Trong mắt Hạ Linh, nụ cười khinh thường kia của ông ta là đang trắng trợn sỉ nhục cô!





“Ap”





Sau khi Robert đi, hàng tá tờ giấy đã bị đẩy bay tán loạn rồi rơi trên mặt đất.





Một tấm ảnh màu đen từ bên trong rơi xuống, nó đã thành công thu hút sự chú ý của Tiểu Mộ.





€ô bình tĩnh lại và bước tới gần, nhẹ nhàng cúi xuống nhặt tấm ảnh lên.





Trong ảnh có một người đàn ông trung niên mặc áo khoác đen và đội mũ cao, cổ áo cố tình dựng thẳng lên, trông thật kín đáo! Người đàn ông đó đang cầm một thứ gì đấy trên tay và đưa nó cho một người ăn mặc tương tự, trông người này có vẻ rất thần bí và ông ta đang quay lưng về phía máy ảnh.





Bóng lưng của người đàn ông bí ẩn này trông rất quen thuộc, chiều cao và thân hình có phần giống Robert.





Ý nghĩ này hiện ra trong đầu cô và ngay lập tức khiến Hạ Linh bị sốc, nếu người đàn ông bí ẩn trong bức ảnh thực sự là Robert thì nó có ý nghĩa gì?





Ai đã cố tình đưa nó vào t: u và để cô ấy xem?





Tất cả những điều này rốt cuộc có ngụ ý gì?





“Kính coong, kính coong…”





“Bà là?”





“Tôi đang tìm Minh Nguyệt!”





Mẹ Lê khinh thường liếc nhìn giúp việc, không muốn nói thêm gì nhiều, Lê Minh Dương ở phía sau cũng không thèm nhìn người ta một cái, thái độ tràn đầy kiêu ngạo.





Điệu bộ, cử chỉ của họ đều vô cùng thô lỗ, nhưng những người này lại đang tìm bà chủ nhà họ. Mọi người đều biết rằng gia cảnh của Minh Nguyệt không tốt lắm, nhưng Minh Nguyệt đã kết hôn vào nhà họ Hà và hiện cũng đã có con, cô ấy cũng đối xử rất tốt với họ. Những người trong nhà họ Hà cũng rất thích cô ấy.





Giúp việc hơi mím môi, nhìn thoáng qua hai người ngoài cửa rồi mới chạy đi tìm Minh Nguyệt: “Thưa bà chủ, có người tìm bà!”





“Được rồi!”





Minh Nguyệt đặt trái cây đã gọt một nửa trong tay xuống, lau tay rồi đi tới.





“Anh hai, mẹ, sao hai người lại tới đây, vào đi, vào đi! Dì mau vào pha trà đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK