“Anh Quân, em chỉ muốn cho anh thấy rõ bộ mặt thật của Lê Nhật Linh thôi, vì em chỉ muốn tốt cho anh! Anh bị cô ta lừa rồi, tâm tư của Lê Nhật Linh rất phức tạp, cô ta còn có quan hệ với Hạ Huy Thành, cô ta chính là gái điếm!”
Một tiếng “Chát” lập tức vang lên.
Khuôn mặt của Lưu Ly bị đánh đến lệch đi, cô ta ôm gò má, không thể tin được mà nhìn Lâm Quân: “Anh Quân, anh, vậy mà anh lại đánh em. Từ nhỏ chúng ta đã lớn lên với nhau, vậy mà anh lại vì con điếm Lê Nhật Linh kia mà đánh em?”
“Lưu Ly, cô đã không còn là một đứa trẻ từ lâu rồi, cô chỉ nhỏ hơn một tuổi so với tôi nhưng lại lớn hơn ba tuổi so với Lê Nhật Linh.” Anh hết sức thất vọng: “Lưu Ly, có phải cô xem tôi như là một tên ngốc hay không, cái cớ vụng về như vậy chỉ có thể lừa được cô mà thôi. Cho dù cô ấy có là người như thế nào đi nữa thì bây giờ cô ấy cũng là vợ của tôi.”
Một chữ “vợ” này của Lâm Quân khiến Lưu Ly đau đớn dữ dội: “Không phải!
Anh thích em mà, nếu không phải là vì Lê Nhật Linh kia cản trở, thì vợ của anh sẽ chỉ là em!”
“Không đâu!”
“Cái gì?”
“Cho dù không có Nhật Linh thì tôi cũng sẽ không cưới cô.”
“Em không tin!” Cô ta la hét như người điên: “Nếu như anh không thích em thì tại sao từ nhỏ đến lớn lại luôn nhường nhịn em! Rõ ràng là anh không thiếu thư ký nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở cho phép em làm thư ký bên cạnh anh! Mặc dù anh đã kết hôn với Lê Nhật Linh nhưng trong ba năm này anh vẫn luôn tặng trang sức quý báu cho em, dẫn em tham gia các buổi tiệc xã giao, em mới chính là người phụ nữ xứng đáng đứng bên cạnh anh!”
Giọng nói của của ta chói tai đến mức đáng sợ.
Còn Lâm Quân lại bình tĩnh đến mức đáng sợ: “Lúc nhỏ tôi luôn nhường nhịn cô là bởi vì ba của cô đã cứu tôi một lần. Cho cô làm thư ký, cũng là vì ba của cô đi cầu xin tôi, tôi muốn bán cho ông ta một nhân tình. Còn về việc dẫn cô đến các buổi tiệc xã giao là đều vì tự cô yêu cầu muốn đi, mà những món trang sức quý báu kia, cô nhớ lại rõ ràng một chút, có lần nào tôi lại tự tay tặng cho cô sao?”
Không có…
Khuôn mặt của Lưu Ly hoàn toàn tái nhợt, cô ta không tin tất cả mọi việc là đều do cô ta tự mình đa tình: “Nếu như anh không thích em, thì tại sao lại để Nam Trường tặng trang sức cho em!”
“Đó là phần thưởng cho việc cô đã có mặt giúp tôi ở buổi tiệc, tất cả đều là Nam Trường chọn cho cô, tôi chưa từng quan tâm đến chuyện này.” Lời nói truyền ra từ đôi môi mỏng gợi cảm và tinh xảo ấy lại còn có lực sát thương mạnh hơn cả kiếm.
“Vậy anh đuổi em khỏi tập đoàn Lâm Thị, không để em làm thư ký của anh nữa là vì Lê Nhật Linh?”
“Đúng.”
Lưu Ly hoàn toàn không còn sức lực: “Anh Quân, em biết sai rồi, sau này em không làm như vậy nữa.”
“Cô còn đáng tin sao? Lưu Ly, ở trong tiệc rượu của nhà họ Cung, cô hãm hại cô ấy một lần, lúc ấy cô cũng nói như vậy, nhưng sau này cô lại đã làm gì?” Lâm Quân bình tĩnh đến đáng sợ, giống như bình yên trước cơn bão: “Cô lái xe muốn đâm cô ấy chết. Lần này, cô lại mượn dư luận bức cô ấy phát điên, làm sao tôi có thể tin cô?”
Lưu Ly bị sự lạnh lẽo của anh làm hoảng sợ tránh né, bắt đầu nhắc lại chuyện có ơn khi xưa: “Ba em đã cứu anh, anh Quân.”
“Vậy xem như là một mạng đổi một mạng, lần trước, xém chút nữa là cô đã lái xe đâm chết cô ấy, cũng đủ để xóa bỏ ân tình đó.” Lâm Quân cay nghiệt nói: “Vậy nên chuyện lần này, tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”
Lưu Ly đã làm thư ký ở bên cạnh anh bốn năm, đã biết rõ thủ đoạn tàn nhẫn của anh. Mặc dù Lâm Quân không nói ra rõ ràng là cô ta sẽ như thế nào nhưng cô ta biết, dù cho anh làm cách gì thì hậu quả cô ta cũng không thể gánh hết được.
Cô ta vừa khóc vừa giữa chặt tay của anh, ôm lấy cánh tay của anh: “Không, anh Quân, anh không thể làm như vậy. Anh tha thứ cho em lần này được không, một lần cuối cùng mà thôi, cầu xin anh.”
“Người trưởng thành thì nên biết gánh lấy hậu quả mà mình gây ra.” Lâm Quân kéo cánh tay đang quấn lên tay mình của Lưu Ly ra và hất đi mà không hề lưu luyến gì, giống như hất đống rác rồi quay người bỏ đi.