Thực ra Lê Nhật Linh cũng biết, dù cô có phải là chủ của công ty này hay không thì đối với hoạt động của công ty mà nói, cũng không có gì khác biệt.
Nhưng đúng với nguyên tắc của một người làm việc có trách nhiệm, bất cứ khi nào có thời gian cô đều sẽ chạy đến JZ, ở lại công ty để học hỏi điều gì đó.
Nhưng cô sinh ra thực sự không phải đề kinh doanh, vừa nhìn những biều bảng và báo cáo cô đã bị đau đầu dữ dội. Mò mẫm ð công ty cả ngày nhưng cô vẫn không hiểu được nhiều.
Lê Nhật Linh đổi với năng lực của bản thân đã không còn ôm hy vọng, sau khi tan làm đã cùng với nhân viên JZ cùng rời công ty, cô quay về thẳng trang viên Lệ Thủy.
… Cô nghĩ rằng tối nay khi quay về cô vẫn cần phải nói rõ với Lâm Quân công ty này cô không cần. Vốn dĩ công ty hoạt động rất tốt, người không hiểu về quản lý cũng không hiểu về làm ăn như cô tham gia vào thì chỉ phản tác dụng mà thôi.
Cô không cần tiền nhưng cũng không thiếu tiền.
Cô tiếp tục giữ cuộc hôn nhân này với anh không.
phải là để chia tiền của anh mà chỉ là vì hai chữ “hôn nhân” mà thôi.
Trên đường đi, Lê Nhật Linh đã sắp xếp lại suy nghĩ của bàn thân đề dự định lúc quay về sẽ nói rõ với Lâm Quân. Công ty này cô vẫn là không cần.
Đúng lúc là giờ cao điểm sau khi tan làm vào thứ sáu và tình trạng tắc đường rất nghiêm trọng. Cô bị kẹt xe suốt quãng đường trở về trang viên Lệ Thủy, đợi đến khi về đến nơi cũng đã rất muộn rồi.
Vừa mỡ cửa cô đã nhìn thấy Lâm Quân đang dựa vào ghế sô pha, ngồi im lặng như tượng, ngay cả đèn cũng không bật, trong phòng tối om.
Lê Nhật Linh chạm vào công tắc đề bật đèn. Đột nhiên, căn phòng rộng lớn được chiếu bằng bởi ánh đèn vàng ấm áp.
“Sao hôm nay anh về sớm vậy, ngồi ở đây bao lâu rồi?”
Lâm Quân quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt vốn đang chìm đắm trong bóng tối bỗng nhiên bị ánh sáng kích khích hiện lên một ít màu đỏ trong mắt, nhìn như sắp có chút máu chảy ra.
Lê Nhật Linh có chút lo lắng đi về phía trước, áp lòng bàn tay trắng nốn lên trán anh: “Anh sao vậy, có phải cảm thấy cơ thể không khỏe không?”
Anh bỗng chốc nắm lấy tay cô, nhìn cô không nói lời nào.
Lê Nhật Linh cảm thấy nhiệt độ trong lòng bàn tay.
anh bình thường, có lẽ không sốt nên cũng yên tâm: “Anh ăn tối chưa? Anh muốn ăn gì, hôm nay em.
nấu cho anh hai món anh thích có được không?”
Nhưng anh vẫn nắm tay cô, không hề thả lỏng trái lại anh càng dùng lực nhiều hơn.
Cô cảm thấy dáng vẻ của Lăng Trí có chút kỳ lạ: “Anh làm em đau.”
Nghĩ đến cuộc điện thoại lúc sáng, cô cho rằng tập đoàn Lâm Thị đã xây ra chuyện gì đó, trong lòng anh đang có phiền muộn nên im lặng không nói gì.
Lâm Quân dùng lực kéo mạnh cô vào lòng ngồi trên chân của mình. Một tay anh giữ eo cô, một tay anh giữ cổ tay mảnh khảnh của cô, vuốt ve một cách khó chịu, cuối cùng anh trực tiếp đưa tay lên môi cô: “Lê Nhật Linh, em có gì muốn nói với anh không?”
Cô nghĩ rằng Lâm Quân đã đoán được chuyện cô không cần công ty này.
Ngừng lại một chút mới gật đầu nói: “Có”
Chuyện này càng đề lâu thì càng không tốt nên nói rõ ràng từ sớm thì vẫn tốt hơn.
Lâm Quân tức giận bóp cằm cô, bắt cô nhìn vào mắt mình: “Em định giấu anh đến khi nào, nếu như anh không hỏi thì có phải cả đời này em cũng không định nói với anh!”
“Lâm Quân, anh sao vậy?” Lê Nhật Linh không hiểu cơn tức giận của anh từ đâu ra.
Nhưng đó là công ty, muốn hay không là lựa chọn của cô, không tồn tại cái gọi là giấu giếm.
Cô đúng là nói một đằng làm một nẻo, lúc đầu thì đồng ý nhận, bây giờ lại nuốt lời. Nhưng chuyện này hoàn toàn có thể thương lượng lại, cô cũng không nói thẳng những gì đã làm sau lưng, tại sao anh lại nổi giận đến như vậy?