Lê Nhật Linh thầm nghĩ mà sợ, Hạ Ly còn nhỏ như thế, nếu Lâm Niệm Sơkhông nhào ra kịp thời, phỏng chừng sẽ để lại vết thương vĩnh viễn. Hơn nữa theo lời miêu tả của người giúp việc, có lẽ Hạ Ly sẽ bị thương ở mắt.
Lâm Niệm Sơ cố gắng cứu giúp con bé, đối với một đứa trẻ chưa được mười tuổi mà nói, điều đó thật sự rất đáng quý, ngoài lòng biết ơn, cô chỉ thở dài.
Lâm Quân ôm vai của Lê Nhật Linh, anh biết giờ phút này cô cảm thấy rất áy náy nên không nói gì thêm, nhưng trong lòng anh có phần buồn bực, nhớ đến lúc trước anh còn lo lắng đủ kiểu sai người đi theo dõi, giờ so sánh mới phát hiện bản thân mình thật hẹp hòi.
Hoàng Ánh chắc chắn là người cảm thấy xấu hổ sau cùng, bà ta vùi đầu xuống rất thấp. Nhớ đến trên bàn cơm lúc nãy, bà ta không chuẩn bị lì xì cho Lâm Niệm Sơ và nghĩ lại những lời không có tình người bà vừa nói mới chợt bừng tỉnh nhận ra.
Ngay cả trong tình thế khó xử, đối mặt với đứa con riêng như Lâm Niệm Sơ, bà ta nghĩ rằng thái độ của mình đã đủ tốt, bây giờ bà ta mới thấy rằng những gì mình làm thật ngây thơ và tổn thương người khác.
Cha Lâm có chút đau lòng vì trên người Lâm Niệm Sơ chảy dòng máu của ông, nhưng sự tồn tại đáng lẽ không nên tồn tại này đã không mang lại điều gì tốt đẹp kể từ khi nó xuất hiện, còn khiến cho gia đình vốn dĩ hòa thuận suýt nữa thì tan vỡ, làm bản thân ông cảm thấy xấu hổ.
Quan trọng nhất là, Lâm Niệm Sơ chỉ là sai lâm ông ta mắc phải, sai lầm duy nhất và đáng xấu hổ nhất.
Đây là lần đầu tiên ông phát hiện ra điểm tốt của đứa con trai này.
Ông cũng chợt hiểu được, thật ra trẻ con vô tội biết nhường nào, lỗi lầm của ông, tại sao lại đổ hết oán trách lên đầu một đứa trẻ?
“Được rồi, tôi rút lại những gì mình vừa nói, còn chưa được sao?”
Hoàng Ánh liếc nhìn ánh mắt của cha Lâm rồi nhỏ giọng lẩm bẩm, thực ra là cho mình một bậc thang để leo xuống.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay là do bà hiểu lầm Lâm Niệm Sơ, trong lòng bà cũng thấy khó chịu.
“Vào thăm thằng bé đi!”
Lâm Quân vỗ võ Lê Nhật Linh mở miệng nói, Lê Nhật Linh gật nhẹ đầu.
Lâm Niệm Sơ đang năm ở trên giường, trên tay cắm ống tiêm truyền dịch gluco, trên cổ thì quấn băng.
Cậu nằm im thin thít, năm nay Lâm Niệm Sơ đã chín tuổi nhưng dáng người cậu cao hơn một chút so với các bạn cùng tuổi. Nét khí khái trên mặt thậm chí có vài phần giống với Lâm Quân, nhưng đúng vậy, cậu vốn là em trai ruột của Lâm Quân, nét tàn ác trên mặt đã sớm biến mất, cũng không còn nhìn thấy dáng vẻ hư hỏng năm đó của cậu bé khiến người ta chán ghét nữa.
Tuy nhiên thành thật mà nói, Lâm Niệm Sơ ở nhà họ Lâm lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Lâm Quânvà Lê Nhật Linh quan sát cậu ở khoảng cách gần thế này.
Trước đây, người nhà họ Lâm không muốn nhắc đến tên cậu.
Nghe Hoàng Ánh kể rằng cậu cũng đi học như những người bạn bằng tuổi, hơn nữa còn học ở trường quý tộc. Chẳng qua, cậu không giống với hầu hết những con cháu giàu có khác, đi học chỉ để thể hiện với thế giới bên ngoài.
Tính tình cậu lầm lì, thích đọc sách, nên về cơ bản không có bạn bè.
Trong những năm qua, cậu chỉ biết phân biệt tốt và xấu thông qua sách vởi Vì không ai dạy cậu điều gì đúng, điều gì sai, điều gì nên làm, điều gì không nên làm? Có thắc mắc thì nên hỏi ai? Bị bắt nạt thì nên khóc lóc với ai?
“Sai lầm của thẳng bé gần như đã trả hết rồi!” Lê Nhật Linh thở dài, nhìn thoáng qua Hoàng Ánh.
“Mấy năm gần đây thật không dễ dàng gì với thăng bé”
Hoàng Ánh khẽ gật đầu, vì chồng bà nên bà có thành kiến với Lâm Niệm Sơ, nhưng tính tình bà thật sự không xấu.
“Cha, mẹ, Lâm Quân, con nghĩ rằng có một số việc chúng ta nên đưa ra quyết định công bằng cuối cùng.”
Ánh mắt của Lê Nhật Linh rất kiên định, dường như đã có quyết định quan trọng.
“Em muốn nói gì?”