Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Quân trầm cả mặt, cánh tay lớn dang rộng ra và “tầm!” một tiếng vang lên, cánh cửa của phòng cà phê đó được đóng lại, ánh mắt muốn hít drama của đám người ở bên ngoài bị cắt đứt Lê Nhật Linh lui về sau một bước trong vô.



thức. Nhưng vừa đúng một bước này lại làm đau đôi mắt của Lâm Quân, anh xuyên khắp biển đảo từ bên thành phố Hà Nội để đến đây, mà bây giờ cô lại đối xử với anh như vậy?



Lâm Quân đột nhiên nghiêng người về chỗ của cô, anh dùng đôi mắt sâu không thấy vực thẩm đó nhìn đôi mắt của cô, nguyên khuôn mặt của Lê Nhật Linh phóng to vô số lần trước mắt của anh Lê Nhật Linh tỉnh táo trở lại, đôi mắt xinh đẹp đó không hề dao động gì, chỉ nhàn nhạt mà nhìn chăm chăm Lâm Quân, bên khóe môi lại nở ra một nụ cười khinh người Lại là tư thế này, lần này Lâm Quân lại muốn làm gì?



Ở ngay đây sao? Cũng đúng, cô có gì phải kinh ngạc chứ, ở trước mặt anh cô chưa từng có lòng tự trọng gì cả.



Từ trước đến nay Lâm Quân chưa từng để ý đến tâm trạng của cô.






“Tay lành trở lại rồi?” Lâm Quân cúi mắt nhìn cánh tay đang cầm ly cà phê của cô và hỏi cô, hơi thở của anh trực tiếp phà thẳng vào mặt của cô.



“Ừm” Cô nhẹ ừm một tiếng xem như đã trả lời.



Anh đột nhiên đưa tay ra đánh rớt ly cà phê đó xuống dưới đất, cái ly bằng sứ đó gấy ra làm đôi. May thay là ly cà phê đó không bỏng, chỉ có những giọt nước còn hơi ẩm bản lên trên phần đùi của cái quần Lê Nhật Linh đang mặc.



“Cơ thể vừa mới khỏe trở lại là không nhịn được phải quay về bên cạnh Trần Hi Tuấn ngay à?” Lâm Quân lại đến gần cô thêm một bước nữa, bầu ngực to rộng ấm áp đó như sắp ép thẳng vào làn da của cô, cô không còn đường lùi nữa mà tựa lưng vào bức tường lạnh băng bên đó.



Lâm Quân một tay đưa về sau tựa bức tường ở phía sau cô, một cánh tay khác ôm chặt eo cô cho cô ép sát thân anh, sức kéo đó như muốn kéo cả người cô đính vào trong lòng của anh.



Lê Nhật Linh vẫn giữ vững vẻ mặt khinh miệt đó, dường như anh làm bất kỳ một điều gì cũng không thể nào ảnh hưởng đến tâm trạng của cô nữa. Cô không còn để ý mọi thứ về anh nữa.



Đột nhiên Lâm Quân cảm thấy hơi bất an, rõ ràng là cô đã ở trước mắt anh rồi, nhưng anh vấn cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ như cách xa đến một trăm lẻ tám nghìn dặm vậy.






Bàn tay lớn của anh chui vào trong cái áo sơ mi của cô, anh cảm nhận được làn da mịn màng của cô, cái bụng không có một chút thịt dư thừa đó, nơi đã từng chứa đựng kết tinh tình yêu của hai người bọn họ bây giờ lại mềm mượt bình phẳng đến mức khiến cho người khác không thể ngờ được là Lê Nhật Linh là một người đã từng sinh con.



Trước đó cô sẽ không mang đôi giày cao đến như vậy, sẽ không mắc áo sơ mi đi làm như vậy, lại càng không… có thể giữ cho bản thân bình lặng như vậy dưới sự trêu chọc của anh, cô cứ như là một con ma nơ canh mất đi linh hồn vậy.



Lâm Quân đột nhiên cảm thấy thất bại và rút cánh tay ra. Ngoại trừ làn da của cô, anh không còn tìm ra được một chút chứng cứ bọn họ đã từng ở bên nhau trên người của cô nữa Lê Nhật Linh chớp chớp đôi mắt của mình, cô không ngờ được là Lâm Quân lại dễ dàng buông tha cho cô như vậy.



Khóe môi cô trở lại bình thường và nụ cười đó biến mất. Cô không phải thất thần, bây giờ ở trong lòng cô vần là bộ dạng hoảng loạn đó, nhưng trên mặt của cô vẫn là bộ dạng bình lặng thản nhiên.



“Lâm Quân, anh đến đây để làm gì? Ưm…”



Lâm Quân cần lên môi của cô rất mạnh, cái lưỡi của anh chui vào trong đó một cách rất quen thuộc, sau đó khuấy động lật tung trong đó đến mức không để lại một chút khe hở nào, anh dường như muốn lấy đi tất cả hơi thở của cô.



Cánh tay của anh lại đưa vào trong đó thêm một lần nữa, lần này nó bò thắng lên trên theo đường cong cái eo thon gọn, sau đó đưa vào trong hai mảnh che đậy mỏng đó xoa bóp.



Lê Nhật Linh không nhịn được khế rên lên một tiếng, cả người của cô mềm nhũn như kiệt sức, để mặc cho cánh tay của anh cầm cố bản thân lại nâng cô lên mà không phải trượt xuống.



Lâm Quân đột nhiên thả lỏng ra, thể trận tấn công đó đột nhiên dịu dàng trở lại, anh hài lòng mà ôm lấy eo của cô và ngẩng đầu lên Cuối cùng khóe môi của anh cũng nở ra một nụ cười đắc ý.



Đôi mắt sâu lắng u buồn đó nhìn khuôn mặt hơi ửng đỏ của cô, đôi tay lớn của anh vẫn nâng đỡ cả người của cô, anh chậm rãi vùi đầu vào người cô và đưa lên bên tai của cô, sau đó trầm giọng nói: “Lê Nhật Linh, em nói anh đến đây để làm gì?



Đôi tai của Lê Nhật Linh đột nhiên đỏ ửng lên, đôi tay kiệt sức mà vịn lấy Lâm Quân, cô mở to miệng ra để thở dốc nhưng lại không nói ra được một câu nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK