Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1360


“Chỉ cần bọn họ không tới quậy thì cứ mặc kệ bọn họ! Dù sao thì bọn họ cũng đã nuôi dưỡng Minh Nguyệt’“


“Những người này quá ghê tởm.” Lâm Quân gật đầu, anh hiểu rất rõ tình cảnh của Hà Dĩ Phong bây giờ. Những người mượn tình thân, dùng tình cảm để ép buộc lợi ích cho mình đúng thật là rất trơ trẽn.


“Nhưng sao cậu lại biết bọn họ không phải là cha mẹ ruột của Lê Minh Nguyệt?” Lâm Quân nhíu mày, anh nhìn qua phía Hà Dĩ Phong với vẻ thắc mắc.


Hà Dĩ Phong cũng cười, giả vờ huyền bí rồi nói: “Người hay tự có kế, đây là bí mật…”


“Dám nói thế với tôi à? Tôi là người đã dẫn cha vợ của mình tới truyền máu cho vợ cậu đấy, cậu còn chút lương tâm nào không hả?”


Lâm Quân cố ý đấm vào ngực Hà Dĩ Phong một cái để biểu thị sự không vui của mình.


“Dù sao thì tôi cũng là người làm cha rồi, sau này sẽ sâu lắng một chút, không thể giống như lúc trước nữa”


“Con ư? Con có thể chững chạc bằng một nửa Lâm Quân, không đến chỗ mẹ gây chuyện là mẹ hài lòng lắm rồi” Mẹ Hà nhìn thoáng qua Hà Dĩ Phong rồi nói với vẻ không thể tin. Mấy người đứng chung một chỗ rất vui vẻ, ai ai cũng cười.


Chỉ có Hà Dĩ Phong vẫn thở dài: “Sao vẫn chưa thể vào thăm Minh Nguyệt chứ, con lo lắng gần chết rồi.”


“Nhanh thôi, chờ thêm một chút nữa đi” Lâm Quân an ủi anh ta.


Đúng lúc này, ông Lê lại quay lại, ông ta đi về phía mấy người.


Lâm Quân nhíu mày, anh đang định quát lên thì lại bị Hà Dĩ Phong ngăn lại.


Bà Lê và Lê Đức Dương không có ở đây, ông Lê tới đây một mình, ông ấy vốn không xấu, trung hậu thành thật. Lén lút như thế này sợ rằng có chuyện gì muốn nói mà thôi.


Hà Dĩ Phong vội vàng đi lên phía trước rồi nhìn về phía ông Lê đang ấp a ấp úng kia.


Ông Lê căn môi, cuối cùng cũng nói ra khỏi miệng: “Đúng là Lê Minh Nguyệt không phải là con gái ruột của chúng tôi, nhưng tôi vẫn luôn rất thích con bé. Năm xưa con bé bị lừa bán tới thôn nhỏ trong ngọn núi của chúng tôi, lại vì là con gái nên chẳng có ai mua, cuối cùng bị bệnh, con buôn trực tiếp ném con bé bên vệ đường. Mùa đông khắc nghiệt, tôi không đành lòng nên ôm con bé về nhà, trong thôn nhỏ đó thì có bốn năm đứa con cũng là chuyện bình thường, nhà tôi chỉ có một mình Lê Đức Dương, mẹ của thằng bé cũng không phản đối chuyện này”


“Vậy sau đó thì sao?” Hà Dĩ Phong nghe thế thì gật đầu, anh ta tiếp tục dò hỏi, dù sao thì có thể chuyện này có liên quan tới thân thế của Lê Minh Nguyệt.


“Minh Nguyệt ở chỗ đó của chúng tôi nhưng vẫn rất thông minh, học cũng giỏi, một lòng muốn trở nên nổi bật. Lê Đức Dương lại không được giỏi như vậy, tôi muốn nuôi con bé đi học, nhưng bà nhà không vui, bà ấy bảo con gái thì học làm gì, còn không bằng để dành tiền cho Đức Dương cưới vợ. Tôi cố gắng lắm mới có thể để cho con bé học xong đại học.”


“Nhưng kể từ khi Minh Nguyệt gả cho cậu thì lòng tham của bà nhà và con trai tôi cũng càng thêm nặng, họ luôn cảm thấy con bé đã trèo lên cành cao, muốn được lợi. Nhưng chuyện này không liên quan gì tới Minh Nguyệt, con bé là một cô gái tốt, tôi xem con bé như con gái ruột, nhưng tôi không có năng lực. Bây giờ thấy cậu đối xử tốt với con bé như thế thì tôi cũng yên tâm rồi”


“Tôi biết rồi, Minh Nguyệt rất tốt” Hà Dĩ Phong cười một cái. Lúc trước anh ta và Lê Minh Nguyệt cũng không hợp nhau, cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ bị cô bé này tóm lấy trái tim như thế này.


“Vậy là được rồi, hai cậu sống cho tốt, tôi sẽ không để cho hai người kia tới quấy rầy nữa đâu. À đúng rồi, còn một chuyện…”


“Cái gì?” Hà Dĩ Phong nhìn ông Lê rồi hỏi.


“Tôi và Minh Nguyệt cũng có duyên, nghe con buôn nói thì con bé cũng họ Lê, nhưng tôi đã quên tên rồi. Cái tên Minh Nguyệt là sau này tôi đặt cho con bé. Nhưng cũng bởi vì chuyện này nên tôi mới quyết định ôm con bé về nhà”


“Cũng họ Lê?” Hà Dĩ Phong nhíu mày, đột nhiên anh nghĩ tới một chuyện.


“Đúng thế” Ông Lê gật đầu với vẻ lúng túng, ông ta xoa xoa tay rồi nói tiếp: “Tôi nói xong rồi, tôi nói với bọn họ là tôi đi vệ sinh, cũng nên về rồi. Cậu phải chăm sóc Minh Nguyệt cho tốt, tôi cảm ơn cậu nhiều.”


“Tôi biết rồi, cha yên tâm đi.” Hiếm khi nào mà Hà Dĩ Phong có thể bình thản đối mặt với người nhà họ Lê như lúc này. Nhưng đó cũng là bởi vì ông Lê không xấu, không tham lam như bà Lê và Lê Đức Dương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK