Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được rồi, mẹ, con biết rồi, phong cảnh rất tốt, mẹ không cần tới quấy rầy cô ấy, khi nào có thời gian con sẽ đưa cô ấy trở về ba mẹ” Lâm Quân ra lệnh đuổi khách, anh từ trước đến nay luôn luôn hiếu thuận, ngay cả bây giờ cũng vậy.



Nhưng gia đình họ Lâm mắc nợ Lê Nhật Linh.



Hoàng Ánh nhìn bộ dáng Lâm Quân đang đề phòng mình, bà không khỏi cảm thấy có chút mất mát, nhưng cũng gật đầu rời khỏi bệnh viện.



Ôn Hòa … Lâm Quân cau mày, anh cho rằng mình đã tận tình tận nghĩa với cô ta rồi, cái gì cũng đều nói rõ ràng với anh hết rồi, không ngờ cô ta lại không biết điều như vậy?



Lê Nhật Linh ở phòng bệnh bên kia tự mình đứng dậy, chân cô không bị thương, vết thương ở những nơi khác gần như đã lành, nhưng mà Lâm Quân lo lắng nên vẫn để cô trong bệnh viện để quan sát thêm.






“Tôi xuống lâu đưa điện thoại di động cho Lâm Quân” Băng gạc trên đầu Lê Nhật Linh đã được tháo ra, nhưng mà đã hơn một trăm ngày.



ngày nay không được giãn xương giãn cốt rồi, chỉ còn một tay vẫn còn đang bó thạch cao.



Vệ sĩ ở cửa nhìn thấy thứ trên tay Lê Nhật Linh, liền gật đầu, không có nghi ngờ cô.



“Chủ tịch Lâm đã phân phó cho chúng tôi bảo vệ cô Lê, vậy nên chúng tôi sẽ đi cùng cô Lê”



Lê Nhật Linh biết bọn họ không thế không nghe theo lời phân phó của Lâm Quân, hơn nữa việc quan trọng nhất bây giờ là tranh thủ thời gian.



Vài người đi theo Lê Nhật Linh cùng cô đi xuống lầu, Lê Nhật Linh mím môi, đầu óc nhanh chóng chuyển động. Mượn danh nghĩa đi vệ sinh rồi không dấu vết biến mất, vài tên vệ sĩ đứng đợi, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn liền hoảng sợ.



Nhanh chóng tìm kiếm trong bệnh viện. Nếu bọn họ để mất Lê Nhật Linh, vậy họ không dám. tưởng tượng được Lâm Quân hung thần ác sát này sẽ làm gì bọn họ!



“Anh đi bên này! Tôi sẽ tìm ở bên kia! Mau liên hệ với bảo vệ của bệnh viện!” Vệ sĩ đứng đầu sắp xếp công việc, nhưng không để ý rằng Lâm Quân ở sau lưng càng ngày càng lại gần “Tìm cái gì? Các người không phải đang ở bên ngoài phòng bệnh canh chừng cô Lê sao, như thế nào lại chạy tới đây?” Lâm Quân nhìn mấy tên vệ sĩ hỏi, nhưng trong lòng mơ hồ trở nên bất an.






Anh phân phó bọn họ ở ngoài phòng bệnh, anh chắc chắn bọn họ không dám chạy lung tung, nhưng bây giờ bọn họ xuất hiện ở đây, Lâm Quân đột nhiên hiểu ra, hai mắt đỏ hoe, nắm lấy cổ áo vệ sĩ: “Lê Nhật Linh đâu?”



Vài tên vệ sĩ rùng mình một cái, không ai dám nói, Lâm Quân sắc mặt u ám đến đáng sợ, dường như một giây sau sẽ là một trận phong ba bão táp.



“Nói đi! Đầu bị câm cả rồi?”



“Cô Lê nói đi đưa điện thoại di động cho chủ tịch Lâm…. Chúng tôi nghe theo phân phó của chủ tịch Lâm, nên đã đi theo cô ấy ra ngoài, nhưng mà cô Lê nói muốn đi nhà vệ sinh… Chúng tôi là mấy người đàn ông, không nên đi theo vào.



“bảo vệ kia giải thích.



Lâm Quân không kìm chế được cơn tức đấm vào sống mũi anh ta một cái, ngay tức thì máu liền tuôn ra.



Anh chẳng qua chỉ vừa rời khỏi vài phút lại có thể xuất ra một con thiêu thân như vậy!



Lê Nhật Linh lại có thể như thế này muốn rời xa anh? Vết thương vẫn chưa lành mà đã nắm bắt cơ hội chạy rồi?



Vậy còn đứa bé thì sao? Chẳng lẽ ngay cả đứa bé cô ấy cũng không cần nữa rồi?



“Mau đi tìm cho tôi! Nếu không tìm được, ngày mai các người thu dọn đồ đạc cút ngay cho tôi!” Lâm Quân tức giận gần như phát điên.



‘Vậy mấy ngày hôm trước Lê Nhật Linh ngoan ngoãn nghe lời anh như vậy, tất cả đều là giả bộ sao? Lại có thể khiến anh lâm tưởng rằng cô đã thay đổi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK