Nhìn vẻ mặt bất khó chịu của anh, biết anh đang ghen.
“Em quên mất, ở đây có một hũ giấm, lỗi của em, lỗi của em”
Trần Hi Lam chế nhạo liếc nhìn Lê Nhật Linh, cô đã quen với cảnh này nên chỉ cười nhạt, không nói gì.
“Đúng rồi cái mà ôm cây đợi thỏ với điệu hổ ly sơn của em là sao?”
Lê Nhật Linh hiếu kỳ hỏi!
“Cái này thì chị hỏi anh của em! Nhat”
Trần Hi Lam vừa nói xong, liền cảm thấy đùi đau nhói, đối tượng công kích là tay của Trần Hi Tuấn, cái đùi trắng nõn bị véo đỏ.
“An| Trần Hi Lam khi dễ ngẩng đầu chuẩn bị lý luận, Trần Hi Tuấn đưa tới một ánh mắt, cô lập tức hiểu ý, ý thức được mình vừa mới làm lộ kế hoạch, mau ngậm miệng.
“Mấy người sao thế?”
Lê Nhật Linh nhìn hai người là lạ, và sự tò mò của Lê Nhật Linh đã bị khơi dậy.
“Không sao, không sao!”
Trần Hi Lam cười gượng gạo.
“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của chị!”
“Bọn em gần đây đang nghiên cứu nghệ thuật chiến tranh cổ đại, vừa rồi mới nói đến chuyện đợi thỏ, hóa hổ xuống núi, nên chuẩn bị bàn bạc, thảo luận, chị đừng suy nghĩ nhiều.”
Trần Hi Tuấn nói xong liền khâm phục khả năng nói dối của cậu.
“Ồ, đúng đúng đúng!”
Trần Hi Lam mạnh mẽ gật đầu, đồng ý.
“Vậy đó! Sinh hoạt thường ngày của anh khá đặc biệt, cho nên anh mới có tâm trạng muốn nghiên cứu nghệ thuật chiến tranh của Việt Nam?”
Lê Nhật Linh nhè nhẹ gật đầu, nhưng là bán tín bán nghi.
“Bọn họ kỳ lạ như vậy, anh cũng không có gì ngạc nhiên!”
Lâm Quân cũng cười, biết được toàn bộ sự thật, trong lòng anh đã đưa ra giải thưởng xứng đáng nhất dành cho hai diễn viên.
“Cắt!” Trần Hi Tuấn kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục để ý anh.
“Alo!”
“Um, biết rồi, mấy người không còn chuyện gì nữa rồi, đợi tôi về hẳng nói”
“Sao thế?”
Ai cũng đều nhìn thấy, sau khi nghe cuộc gọi này xong sắc mặt của Lâm Quân trở nên trầm trọng hơn, Lê Nhật Linh nắm chặt lấy cánh tay Lâm Quân và nhìn đôi mày hơi cau lại của anh.
“Không sao, chỉ là công ty có một số chuyện cần anh giải quyết, xem ra phải đem đám vô dụng này của công ty ra rèn luyện rồi, hiện tại chuyện lớn nhỏ gì cũng không giải quyết được”
Lâm Quân ấm áp xoa đầu Lê Nhật Linh nhẹ nhàng giải thích.
“Chuyện này có gì đâu, năng lực nhân viên có hạn, anh chỉ cần chỉ điểm là được, có gì phải tức giận”
Lê Nhật Linh thực sự cho rằng như lời Lâm Quân nói, thở dài nhẹ nhõm, và nhân tiện lại bắt đầu an ủi Lâm Quân, nhưng cô luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
“Em nói đúng!”
Lâm Quân gật đầu, Đồng thời liếc mắt nhìn Trần Hi Tuấn Trần Hi Lam lắc đầu.
Trần Hi Tuấn và Trần Hi Lam gần như hiểu được ý tứ của Lâm Quân, không nói nhiều lời.
Bất giác thở dài trong lòng.