Việc đưa ra một sự lựa chọn với cái gì đó thật sự rất khó, một bên là chính nghĩa mà bản thân vẫn luôn kiên định tin tưởng, một bên là gia đình là người thân mà cô yêu thương nhất, chuyện này bất kể đặt ở trên người ai, cũng không chỉ đơn giản là nói ra câu Yes or no mà thôi.
Căn phòng rất yên ăng, có chút tịch mịch, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên người Trần Hi Tuấn, chăn trên người anh không biết vì nguyên nhân gì mà đã rơi hết trên mặt đất, đêm lạnh như băng, anh rùng mình một cái, tỉnh lại.
Rượu tan đi, cả người cũng thấy thanh tỉnh, chỉ là dạ dày còn có chút khó chịu, cảm giác thấy có chút ghê xông lên, anh chạy nhanh vào trong nhà WC, nhưng thế nào cũng không nôn ra được.
Bỗng nhiên nhớ tới một cạnh rất quen thuộc, hình như khi rượu vẫn còn anh cũng đã nôn ra, và có cả Trân Hi Lam ở đây.
Đẩy cửa phòng ra, nương theo ánh sáng nhàn nhạt chiếu qua cửa sổ, anh nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng của Trần Hi Lam đâu.
Mệt mỏi ngồi xuống sô pha, rượu vào khổ người, rượu có thể tạm thời khiến một người mất đi mọi cảm giác, nhưng sau khi tỉnh rượu thì sao, loại cảm giác u sầu sau khi tỉnh rượu sẽ càng được khuếch đại và rõ ràng hơn mà thôi.
Anh không có bật đèn, cứ ngồi lẳng lặng như vậy, đem bản thân mình ẩn vào trong bóng đêm.
Tình thân ấm áp, lời nói dối lại lạnh lẽo như băng tuyết, đối với tình cảm chân thành, đối tội ác thì căm ghét, đối với sự hoài nghi người thân, sự có lỗi đối với người mà mình thích giống dây leo trên mặt đất mang theo độc tố, từ trong bóng đêm kéo về phía anh, bao vây anh, gây áp lực cho anh, ;úc nào cũng trong tư thế sẵn sàng chuẩn bị cho anh một đả kích thật lớn.
“Ba”
Một tiếng vang lên, như là ảo giác, lại như một bó đuốc chiếu sáng bóng ma trong sâu thẳm lòng mình, có một thanh âm ôn nhu đang gọi tên của anh, anh giống như một người gặp khó khăn đến nỗi sắp rơi xuống vực sâu, lại giống như một cậu bé mất đi phương hướng trong màn đêm đen dày đặc, giờ phút này đang tìm kiếm lối ra, sau đó liều mạng chạy trốn.
“Anh ơi, anh, anh làm sao vậy!”
Trần Hi Lam sờ sờ trán của Trần Hi Tuấn, có chút nóng, liền lo lắng khẩn trương lắc người anh, Trần Hi Tuấn nhíu chặt mày, giống như gặp phải một việc gì đó nghiêm trọng khiến anh cảm thấy hoảng sợ, mở to mắt nhìn Trần Hi Lam thở phì phò, mồ hôi trên trán cũng đua nhau rơi xuống.
Hóa ra là anh đã gặp ác mộng.
Anh nhìn thấy Trần Hi Lam, lại đánh giá xung quanh một chút, sau đó mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Em trở về khi nào vậy?”
“Em vừa mới trở về, có phải là anh vừa mới mơ thấy ác mộng rồi không. Hơn nữa hình như còn hơi sốt, không phải là anh bị cảm rồi chứ?”
Trần Hi Lam đau lòng, đưa tay giúp Trần Hi Tuấn lau mồ hôi trên trán.
“Anh không sao đâu! Em có đói không? Anh đi nấu cơm cho eml”
Trần Hi Tuấn miễn cưỡng nở nụ cười, cũng dám nhìn thẳng vào mắt của Trần Hi Lam, đứng dậy làm bộ muốn đi vào phòng bếp.
“Anh!”
Trần Hi Lam lớn giọng hơn một chút gọi, Trần Hi Tuấn dừng lại, nhưng không xoay người lại nhìn cô.
“Anh còn định giấu em bao lâu nữa?”
Trong lòng Trần Hi Tuấn đầy căng thẳng, xoay người lại nhìn Trần Hi Lam.
Trần Hi Lam nhìn Trần Hi Tuấn, nước mắt nhanh chóng lăn xuống.
“Anh, em đã biết rồi, chuyện của cha, em đều đã biết rồi, anh không cần phải một gánh vác nữa, em không có mỏng manh yếu ớt như anh nghĩ đâu, thật đó “
Trần Hi Lam là thật sự đau lòng cho Trần Hi Tuấn, từ nhỏ đến lớn cô đã cãi nhau với người anh trai này của mình không ít lần, nhưng bọn họ cũng đều biết rõ, từ tận đáy lòng đều rất yêu thương đối phương.
“Trần Hi Lam!”