“Ngay cả cô Hi Lam con cũng không nhớ, cả ngày chỉ nhớ mỗi Momnmy thôi” Trần Hi Lam bóp bóp khuôn mặt của Hạ Ly, lầm bầm bất mấn.
“Đâu có!” Hạ Ly chu chu môi phản bác.
Trần Hi Tuấn để hành lý xuống: “Em đưa Hạ Ly đi tìm Nhật Ly trước đi”
“Vậy anh thì sao?” Trần Hi Lam cau mày.
“Anh sao? Anh phải ngủ bù một giấc điều chỉnh lại lệch múi giờ” Trần Hi Tuấn ôm đầu năm xuống giường, nhắm mắt dưỡng thần Trần Hi Lam hiểu rõ, anh lại không dám đi gặp.
Lê Nhật Ly rồi, nhưng đây là chuyện riêng của hai người bọn họ, người ngoài cuộc như cô cũng hết cách.
Cô thở dài một hơi, sau đó đưa Hạ Ly ra ngoài “Đi thôi, chúng ta đi tìm Mommy”“
Hạ Ly cảm thấy kỳ quái nhìn Trần Hi Tuấn một cái, nhưng không hỏi nhiều, một lòng chỉ nhớ đến Mommy của mình, lại cảm thấy mấy người lớn này thật là kỳ quái!
Rõ ràng là Daddy ở nước Mỹ mỗi ngày đều nhắc tới Mommy với cô bé mài “Trần Hi Lam, vào đây ăn bữa cơm đi”
Lê Nhật Linh đón Hạ Ly từ trong tay Trần Hi Lam, nghĩ nghĩ rồi vẫn nói với Trần Hi Lam, cô cũng không mong muốn bởi vì chuyện lần trước mà lạnh nhạt với Trần Hi Lam, dù sao Trần Hi Lam từ ước đến nay đã giúp đỡ cô không ít, càng huống hồ Hạ Ly cũng rất thích cô ấy.
Trần Hi Lam lại lắc lắc đầu, nhìn Lê Nhật Linh bắng ánh mắt sâu thẳm, đôi mắt màu xanh da trời vừa sâu xa lại mang theo sự tìm tòi: “Anh trai tôi văn còn ở khách sạn, làm một người em gái vào những lúc như thế này cho dù thế nào cũng phải bên cạnh anh ấy, lỡ như đột nhiên anh ấy nghĩ không thông thì sao?”
Lê Nhật Linh nhìn Trần Hi Lam, lại đột nhiên bật cười, Trần Hi Lam thực ra vẫn chỉ là một đứa trẻ bướng binh mà thôi, Lê Nhạt Linh lắc lắc nói: “Trần Hi Lam, cô biết mà, cậu ấy sẽ không đâu?
“Sao chị lại chắc chản như vậy?”
“Tôi hiểu rõ Trần Hi Tuấn”
“Hai người đang nói đến Daddy ạ?” Bé Hạ Ly chớp đôi mắt to tròn đen láy, nhìn Lê Nhật Linh nghỉ hoặc hỏi.
Lê Nhật Linh gật gật đầu, dịu dàng nói: “Hạ Ly, tạm biệt cô Hi Lam đi con!”
“Tạm biệt cô Hi Lam!” Hạ Ly giơ bàn tay bé nhỏ lên vẫy vãy, dễ thương chết mất, Trần Hi Lam vấn không nhịn được hôn lên mặt cô bé một cái, phất phất tay với Hạ Ly và Lê Nhật Linh, lái xe rời khỏi Phong Linh Đàm.
Hạ Ly và Lê Nhật Linh nhìn theo cho đến khi xe của Trần Hi Lam biến mất khỏi tâm mắt mới quay người, lại phát hiện ra người đàn ông cao gầy mặc trang phục ở nhà nhàn nhã tựa người vào cửa, đôi môi mỏng nhếch lên tạo thành một nụ cười đẹp mắt.
Anh nhìn chăm chú khuôn mặt của hai mẹ con, ánh tà dương của hoàng hôn chiếu xuống làm nổi bật lên khuôn mặt anh, làn da màu lúa mạch của anh dường như tỏa ra sáng trong ánh nắng chiều.
“Chat”
Lâm Quân bước nhanh về phía bọn họ: “Hạ Ly trở về rồi! Đi thôi, vào nhà ăn cơm.”
‘Vú Trương đã quay lại, đang bận rộn trong.
phòng bếp, Hòa Phong và Tiểu Cảnh vừa nhìn thấy Hạ Ly liền bỏ đồ chơi trong tay xuống cùng chạy đến: “Anh ba; Hạ Ly cười ngọt ngào kêu lên, làm cho Tiểu Tĩnh vui vẻ cười híp mắt, Hạ Ly vừa quay lại thì cậu chính là anh hai rồi, không còn là đứa trẻ nhỏ nhất trong nhà nữa rồi.
Vú Trương bưng đồ ăn ra, đặt trên bàn ăn, cười hiền hậu.
Nhìn thấy dấu son trên mặt Hạ Ly bà lại ‘ây da” một tiếng, liền lấy khăn giấy lau sạch cho Hạ Ly: “Da trẻ con rất mềm, những thứ này không thể dính lên trên mặt, bị dị ứng thì không tốt”
Hạ Ly gật gật đầu: “Cảm ơn vú Trương!” Nói xong lại sờ sờ bụng, chớp mắt nhìn những món ăn được bày trên bàn: “Hạ Ly đói bụng rồi” Cả nhà bị chọc cười vang, “Mèo nhỏ ham ăn!” Lê Nhật Linh cưng chiều chấm chấm vào đầu mũi cô bé.
“Hạ Ly không phải là mèo nhỏ ham ăn đâu!”
“Em gái là mèo lớn ham ăn!” Hòa Phong cười lên.
“Anh hai mới là mèo lớn ham ăn!”
“Đúng vậy, anh hai mới là mèo lớn ham ăn!”
Tiểu Tĩnh nói giúp cho Hạ Ly.
Màn đấu khẩu của mấy anh em ngọt đến tận tim, nhìn vào làm cho người ta đều cảm thấy ấm ấp.
“Cô chủ đợi một chút, sắp ăn cơm được rồi”
Vú Trương nhanh chóng bước vào phòng bếp.
Lâm Quân nhìn cảnh tượng này trong lòng ngọt như mật, sự nỗ lực của anh cuối cùng cũng không uổng phí, Lê Nhật Linh và Hạ Ly đều quay về rồi, một nhà bọn họ bây giờ mới được tính là thật sự đoàn tụ…