Hà Dĩ Phong vẫy tay, Lâm Quân đi lên, một người kéo ghế ra, Lâm Quân lười biếng ngồi xuống.
Thấy .James không làm gì được, Hà Dĩ Phong rất hài lòng, Lâm Quân quả thực không nhịn được mà cười thầm.
“Tất cả những chuyện này đều là âm mưu của các cậu, nhưng tôi nói cho các cậu biết, James tôi đây cũng không phải loại dễ ăn, muốn lấy được tiền bồi thường cho LX từ chỗ tôi, các người đừng mơi”
“Phải làm thế nào đây? Chuyện tiền bạc, không phải ông nói là được, nếu ông không trả chúng tôi tiền, chúng tôi cũng sẽ có cách lấy tiền đi!”
Hà Dĩ Phong đầu tiên bày ra bộ dạng bất lực, sau đó sắc mặt trở nên sắc bén.
Đặc biệt là sự ám chỉ việc tài khoản của James bị đóng băng, khiến James không biết làm sao.
“Các cậu đừng quên, khi trước người kí hợp đồng là Lê Vân Hàng, tiếp nhận LX là Robert, không liên quan gì tới tôi? Các cậu dựa vào đâu mà đòi tiền tôi?”
“Dựa vào đâu đòi tiền của ông ấy à? Tổng giám đốc đúng là già quá nên hồ đó, Robert là cái thá gì, tự ông biết, nói khó nghe chút thì chỉ là một quân cờ của ông thôi, nói dễ nghe thì ông ta chỉ là người đại diện pháp luật của LX, người đầu tư vốn thu mua cổ phiếu của LX thực sự là ông, ông mới là đại cổ đông của LX, tính theo tỉ lệ, bây giờ ông chính là người gánh vác LX thực sự! Huống chi Robert đã chết, kể cả ông ta chưa chết thì tôi nghĩ Tổng giám đốc .James đây cũng không tránh nổi đâu!”
Hà Dĩ Phong nói tiếp một cách tự tin, câu nào câu nấy rất có lí, Lâm Quân ngồi bên cạnh không nói lời nào, chỉ như đang ngồi xem kịch, trông rất hứng thú.
“Gì mà đầu tư vốn, tôi không hiểu, tôi không đầu tư gì! Tôi cũng không mua cổ phiếu của LXI”
James xua tay, trông có vẻ có lí nhưng rõ ràng là đang giảo biện.
“Ồ, Giám đốc .James cảm thấy Robert chết rồi, không còn gì đối chứng nên mới dám huênh hoang thế nhỉ!”
“Cậu muốn nói gì?”
Thấy Hà Dĩ Phong không phản ứng gì với thái độ chết cũng không nhận tội của mình, James thấy hoảng sợ, xem ra Hà Dĩ Phong vẫn còn cách, nhưng vì mặt mũi của bản thân nên ông ta mới không biểu lộ sự sợ hãi ra mặt.
“Tôi muốn nói là, Giám đốc .James tự tin bản thân không có sơ suất nào đến thế sao?”
James trừng mắt nhìn anh ta, dường như hiểu ra điều gì nhưng không nói ra, “Sao nào, Giám đốc .James nghĩ ra chưa? Không nghĩ ra thì tôi nhắc chút nhé!”
Hà Dĩ Phong cười lạnh lùng, rút ra một tập văn kiện từ trong túi, lắc lư mấy tờ giấy trước mặt .James.
James vừa nhìn đã nhận ra thứ trong tay Hà Dĩ Phong, giơ tay giật lấy, Hà Dĩ Phong cũng không tránh, để mặc ông ta giằng lấy.
James lật từng tờ giấy chuyển tiền một, vì số tiền lớn, nên bên trên đều là lấy danh nghĩa của ông ta để Robert chuyển tiền ra ngoài, ông ta từng nhắc nhở Robert, mỗi lần thu tiền xong thì phải huỷ mấy thứ này đi, không ngờ tên ngu này vẫn giữ lại.
“Sao nào? Cái này đủ để chứng minh ông đầu tư cho Robert thu mua cổ phần của LX rồi chứ, hoặc là để bên toà án qua đâu điều tra chút về số tiền thu chỉ của công ty ông trong tháng gần đây nhé?”
“Đủ rồi! Im mồm!”
James tức giận xé nát tờ giấy chuyển tiền trong tay, ném vào góc tường.
“Xé đi! Chắc Tổng giám đốc James không nghĩ rằng chúng tôi đưa bản gốc cho ông đâu nhỉ!”
Hà Dĩ Phong cười hi hi.
“Rốt cuộc các người muốn thế nào?”
James để hai tay lên bàn, ánh mắt tức giận nhìn Hà Dĩ Phong và Lâm Quân.