Cô gái ở quầy lê tân đã từng gặp Lâm Quân và Hà Dĩ Phong một lần, cô ta vội vã đi ra: “Anh Lâm, anh Hà”
Hà Dĩ Phong gật đầu, trên mặt bày ra bộ dạng nhã nhặn, yên tĩnh. Nhưng trong lòng lại âm thầm chột dạ Đôi con ngươi đen láy của Lâm Quân giống như một cái đầm sâu thăm thẳm, khiến cho người khác không nhìn ra chút cảm xúc nào của anh.
“Chủ tịch của các cô đã trở về chưa?” Lâm Quân mở miệng hỏi một cách lạnh nhạt.
Cô lễ tân đó lắc đầu: “Vn chưa ạ, nhưng có điều là tôi nghe nói hành trình về nước của chủ tịch là vào hai ngày này, vậy nên hẳn là rất nhanh sẽ trở về thôi ạ. Hai vị có việc gấp muốn tìm chủ tịch của chúng tôi sao? Nếu có thì cũng có thể tìm phó chủ tịch để trao đổi ạ”
Phó chủ tịch? Jaokson? Đột nhiên Lâm Quân nhớ tới người đàn ông này. Không thể không nói, tác phong làm việc của người đàn ông này rất ra dáng quý ông. Có thể nhìn ra được, đây cũng không phải là một nhân vật đơn giản.
Nhưng mà bây giờ, anh tuyệt đối không có đủ tin tưởng mà đi tin bất cứ một người ngoài nào.
Người Việt Nam có một câu ca dao, nói là “Dò sông dò biển dễ dò, mấy ai lấy thước mà đo lòng người”. Những lời này không phải là không có đạo lý “Tại sao chủ tịch của các cô còn chưa trở về nữa? Hay là do không để dự án của chúng tôi vào mắt thế?”
Vẻ mặt của Lâm Quân sa sầm xuống, anh nghe nói chủ tịch của LX đã rời đi lâu vậy rồi.
Lúc mình đến nói về điều kiện của dự án, cũng đã nói ra rắng muốn thảo luận trực tiếp với chủ tịch của LX.
Huống chỉ lúc đó rõ ràng Jackson đã đồng ý với anh là sẽ lập tức thông báo cho chủ tịch của bọn họ. Theo lý mà nói, một thương nhân sẽ không đặt một dự án hợp tác hàng nghìn tỷ lần đầu tiên vào trong mắt sao?
Điều đó không có khả năng, cho dù ông ta có chuyện quan trọng gì thì hẳn là cũng nên phải trở về gấp chứ? Khả năng duy nhất chính là, không hề có ai thông báo cho ông ta chuyện này.
Trong đầu của Lâm Quân đảo qua mọi chuyện thật nhanh, chẳng lẽ là người khác trong công ty này của ông ta có vấn đề?
‘Vừa suy nghĩ đến đây, thang máy đột nhiên mở ra, có một người đàn ông đi tới trước mặt hai người, trên mặt mang theo vẻ tươi cười: “Anh Lâm..”
“Ông Jackson” Lâm Quân gật đầu, vươn tay ra bắt tay với ông ta.
“Nghe nói anh Lâm tới đây thì tôi liền lập tức chạy xuống đây, sợ bọn họ tiếp đãi không chu đáo, thất lễ với anh Lâm”
Lâm Quân lại không nói gì về câu nói đó, anh chỉ lắc đầu: “Không nói tới chuyện có thất lễ hay không, mà tôi chỉ thấy kỳ lạ. Vì sao chủ tịch của công ty đã đi lâu như vậy rồi mà vẫn còn chưa thấy bóng dáng đâu.
“Tôi đã gọi điện thoại thông báo cho chủ tịch rồi, chẳng qua là chủ tịch luôn quá bận rộn, không dễ gì mới có thời gian ra nước ngoài, hẳn là rất nhanh sẽ trở về thôi. Tuyệt đối không có cố tình qua loa lấy lệ với anh Lâm đây”
“Chỉ có điều là chuyện của bà chủ Lâm sao rồi? Sao hôm nay không thấy người đâu vậy?”
“Cô ấy về nước rồi?” Sự bình tính trên mặt của Lâm Quân không hề thay đổi, nhưng hai mắt anh lại chăm chú mà nhìn chäm chấm vào Jackson, chỉ sợ là mình sẽ bỏ lỡ mất một biểu cảm hay biến hoá nào đó ở trên của ông ta.
Jackson gật đầu, trong giọng nói dường như còn có phần tiếc nuối: “Bà chủ Lâm rất đẹp, tôi vốn đang nghĩ tới hôm nào đó sẽ mời anh Lâm và bà Lâm đi ăn tối. Chỉ tiếc là gần đây chủ tịch vẳng mặt, chuyện ở trong công ty cũng cần tôi lo liệu, thật sự là không có thời gian rảnh để làm chủ nhà mà đi tiếp đãi bạn bè.
“Bữa tối thì không cần đâu.” Lâm Quân nhìn Jackson, chờ ông ta nói tiếp. Nếu như ông ta đã xuống đây để gặp mình thì đương nhiên là ông ta đã chuẩn bị tâm lý thật tốt để nói rõ với anh rồi.
Ngược lại thì anh muốn xem xem ông ta sẽ nói như thế nào.
“Anh Lâm, anh Hà, ở đây cũng không phải là chỗ có thế bàn chuyện. Không bãng theo tôi lên lãu, chúng ta sẽ từ từ nói chuyện với nhau.”
“Được” Lâm Quân và Hà Dĩ Phong cùng nhau gật đầu, sau đó hai người họ đi theo Jackson vào thang máy để lên lầu.
Bầu không khí trong thang máy có chút ngột ngạt, Lâm Quân cũng chẳng muốn mở miệng, anh chỉ cân nhắc phải nghĩ ra cách nào đó để mà gặp mặt chủ tịch của LX.
“Đến rồi, anh Lâm, anh Hà, mời hai anh vào trong” Jackson vẫn bày ra bộ dáng mỉm cười đây thân sĩ như cũ, dẫn hai người vào trong phòng làm việc.
“Phan Anh, lấy cho hai anh đây hai cốc cà phê”
Không cần đâu. Ông Jackson, hôm nay ý đồ mà chúng tôi tới đây đã rất rõ ràng, cũng không có thời gian mà ngồi uống cà phê cùng ông ở đây.
Người quang minh chính đại không nói chuyện ngồi lê đôi mách, tôi chỉ muốn hỏi một câu. Chủ tịch của công ty các ông, rốt cuộc là muốn khi nào mới trở về?”