“Vâng vâng vâng! Dựa theo tài năng và trí tuệ của Phó chủ tịch, bắt lấy hạng mục đó chẳng phải là chuyện đơn giản như trở bàn tay sao??”
“Tốt nhất là như vậy! Trong thời gian này, cậu đừng đi ra ngoài. Trước hết tạm thời tránh đầu sóng ngọn gió đi! Có chuyện gì tôi sẽ liên lạc với cậu, nhưng mà chuyện này…”
“Phó chủ tịch! Tôi chẳng biết chuyện gì cả, xin Phó chủ tịch cứ yên tâm là được!” Người đàn ông nhìn .Jackson, che lấy cánh tay của mình, trong đáy lòng không có một chút căm hận nào, chỉ có sự hoảng hốt và sợ hãi dâng lên từ tận đáy lòng.
“Cậu đi đi!”
“Vâng!” Người đàn ông thở phào một hơi vì sống sót sau tai nạn, nhanh chóng rời khỏi công ty.
Mà Jackson lại đốt một điếu xì gà khác rồi chậm nhếch môi cười, Lâm Quân à?
Một cái doanh nhân trẻ tuổi người Việt Nam, lại có thể dễ dàng giải cứu Lê Nhật Linh từ trong tay ông ta mà không phí bao nhiêu công sức.
Nếu không phải ông ta còn quan tâm đến hạng mục trong tay anh, còn có ông già Lê Vân Hàng ở trên đầu mình vướng tay vướng chân, ông ta cũng rất buông tay buông chân đấu với anh một trận!
Nhưng nếu Lê Nhật Linh đã được giải cứu, bây giờ ông ta phải một lần nữa nghĩ ra một cách khác. Nói tóm lại, chắc chắn không thể để hai cha con Lê Vân Hàng và Lê Nhật Linh nhận nhau.
“Bác trai! Tôi cũng nên tạm biệt bác. Lâm Quân và tôi rời khỏi Thành phố Hà Nội quá lâu rồi! Bên kia còn có một đống công việc còn chưa được xử lý, bây giờ cũng đến lúc tôi cần phải trở về”
“Anh phải về Thành phố Hà sao?” Hạ Linh ngồi bên cạnh Lê Vân Hàng, nhìn khuôn mặt Hà Dĩ Phong, trong lòng cảm thấy lo lắng không yên.
“Đúng vậy!”
“Là bởi người phụ nữ đó sao?”
“Hạ Linh!” Lê Vân Hàng nhíu mày ngăn chặn lời nói của cô ấy. Bình thường, ông có thể vô cùng yêu thương Hạ Linh, nhưng cũng không có nghĩa là ông sẽ nuông chiều cô ấy.
Khuôn mặt Hạ Linh lập tức xụ xuống, cô ấy cúi đầu: “Con biết rồi chai”
“Cậu phải về Thành phố Hà Nội, vậy Lâm Quân ở lại với Nhật Linh chứ?” Ông và Lê Nhật Linh vừa mới nhận nhau, mặc dù chưa xét nghiệm ADN, nhưng thật sự gương mặt đó quá giống vợ của ông. Bây giờ ông đã không còn một chút nghi ngờ nào nữa.
Cho nên ông không muốn để Lê Nhật Linh trở về, dù sao cũng là con gái ruột mà ông vừa tìm được.
“Tôi và Nhật Linh sẽ ở lại, chú cứ yên tâm đi”
Lê Vân Hàng gật đầu một cái: “Cậu và Nhật Linh đã kết hôn chưa?”
“Rồi ạ! Ở trong nước, chúng tôi còn có ba đứa bé đáng yêu” Vừa nhắc tới chuyện này, trên mặt Lâm Quân không tự chủ được tràn ra nụ cười.
“Thời gian trôi qua nhanh quá!” Lê Vân Hàng gật đầu một cái, hơi xúc động, lại có chút yêu thương, hiền lành nhìn Lâm Quân. Ông đã có cả cháu rồi!
“Đợi sau khi Nhật Linh khỏe lại, cậu cũng nên thay đổi xưng hô đi!” Lê Vân Hàng cười một tiếng.
“Được thôi!” Lâm Quân không hề ngại ngần chút nào. Cha của Lê Nhật Linh thì tất nhiên cũng là cha của anh.
“Lần này tôi và Nhật Linh ở lại, thứ nhất là lo lắng về tình trạng thân thể của cô ấy, thứ hai cũng là lo lắng về Công ty LX”
Jackson nhìn kỹ Lâm Quân với một ánh mắt sâu xa, ông ta biết ý của anh. Anh muốn giúp ông ta vượt qua cửa ải khó khăn này, trong lòng ông ta hơi cảm động, nhưng lại không lên tiếng.
Dù sao Hạ Linh còn ngồi bên cạnh, không có cách nào nói những chuyện này.
Lâm Quân là một đàn ông có tình có nghĩa. Mặc dù ông ta chỉ mới quen biết anh trong một thời gian ngắn, cũng không biết tại sao lòng mình lại không nhịn được thưởng thức anh.
“Uống một ly đi, coi như làm là tiễn cậu!” Lê Vân Hàng giơ ly rượu trong tay lên, mỉm cười nhìn về phía Hà Dĩ Phong.
Hà Dĩ Phong và Lâm Quân cùng nhau giơ ly rượu lên, chỉ có Hạ Linh ở một bên nhìn cảnh tượng này, trong lòng cảm thấy buồn bực không vui.
Lúc đầu cô ấy cho rằng mình đã buông xuống tình yêu đối với anh ta, không ngờ lần này gặp lại, cảm giác rung động như lúc ban đầu lại đột nhiên toát ra trong lòng.
Nhưng mà Hà Dĩ Phong phải về Thành phố Hà Nội, chắc chắn là vì Lê Minh Nguyệt chứ gì!
Không ngờ lúc trước người phải đính hôn là mình, như vậy là tốt nhất nhưng lại trời đất xui khiến, đẩy Hà Dĩ Phong về phía người phụ nữ đó.
Đáng tiếc bây giờ hối hận cũng đã quá muộn rồi.