Lê Nhật Linh biết tính khí của anh, cho dù bản thân cô không phối hợp, anh cũng sẽ ép buộc.
nhấc chân cô lên Cô biết điều vịn vào tủ giày, giơ chân phải lên.
Anh thuận lợi cởi giày cô ra, đổi sang dép đi trong nhà, chỉnh lại tất bông một chút sau đó mới lấy dép ra đưa cho Hoàng Ánh.
Hoàng Ánh càng nhìn càng không hài lòng, gần như kinh hồn bạt vía.
Con trai của bà ấy từ nhỏ đã kiêu ngạo, sao lại có lúc hầu hạ người khác như thế này chứ?
Nhìn dáng vẻ này, có lẽ nó đã chấp nhận Lê Nhật Linh rồi Nhưng Lâm Quân càng như vậy bà ấy càng không yên tâm để Lê Nhật Linh ở bên cạnh anh.
Thứ gọi là tình yêu có thể nuôi dưỡng con người cũng là thứ khiến con người tổn thương nhất.
Hoàng Ánh tự thay giày, nhưng lúc này lại phát hiện ra trong nhà không có dép cho trẻ con, ba người lớn đều đã thay xong giày, Lâm Niệm Sơ lúng túng đứng ở cửa, đôi giày da nhỏ trên chân sáng bóng.
Hoàng Ánh nhìn thấy, nói: “Không có dép thì thôi, Niệm Sơ đừng cởi giày nửa, cẩn thận kẻo bị lạnh”
Lâm Quân không nói gì, nhíu chặt mày, ngược lại Lê Nhật Linh lại ưm một tiếng.
Hoàng Ánh mỉm cười, cảm thấy Lê Nhật Linh cuối cùng cũng đã biết điều mà làm được một chuyện tốt. Bà ấy kéo tay của Lâm Niệm Sơ, lấy phong thái của người bề trên ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi vào trong.
Lê Nhật Linh dừng bước chân lại, cô đứng nguyên tại chỗ, yên lặng nhìn Lâm Niệm Sơ đi qua, trên mặt sàn lưu lại từng dấu chân lờ mờ. Cô nghĩ, có lẽ bản thân Lâm Niệm Sơ không hề là sai điều gì, nhưng trong lòng của cô, sự tồn tại của cậu bé lại giống như cái gai.
Không cách nào xóa bỏ, chỉ có thể cất bỏ đi phần nào.
Lâm Quân nhìn ra được điểm khác thường của cô, dắt cô đi vào bên trong: “Chờ một lát tìm người qua đây lau là được.”
“Ừm’ Cô yên lặng gật đầu.
Những dấu chân trên sàn nhà có thể lau đi, nhưng Lâm Niệm Sơ không thể nào biến mất khỏi cuộc hôn nhân của cô được.
Hoàng Ánh vốn dĩ còn muốn để Lâm Quân và Lâm Niệm Sơ bồi dưỡng tình cảm, cho dù khả năng rất nhỏ nhưng bà ấy vẫn muốn thử.
Hoàng Ánh sờ đầu đứa cháu, âu yếm nói: “Niệm Sơ gọi cha đi”
Lâm Niệm Sơ sợ Lâm Quân, ngẩng đầu lên nhìn rồi lại cúi đầu xuống, cẩn thận gọi: “Cha”
“Đây là cô Linh”
Bàn tay nhỏ bé của Lâm Niệm Sơ nắm chặt lại, khi Hoàng Ánh còn cho rằng cậu bé không mở miệng gọi, thì cậu bé khẽ nhỏ giọng gọi: “Cô Linh…”
Hoàng Ánh thở phào một hơi, để Lê Nhật Linh nhìn cậu bé một lúc rồi lại kéo cháu trai vào trong phòng.
Lâm Quân có chút không yên tâm, dừng lại tại chỗ nhìn chằm chảm Lê Nhật Linh.
Hoàng Ánh nói: “Niệm Sơ mới có bao nhiêu tuổi, lẽ nào nó còn có thể làm gì cô ấy sao? Ở đây không phải con có một bảo mẫu tên là Minh Nguyệt sao, nếu như con thật sự không yên tâm thì để bảo mẫu đó trông chừng giúp là được”
“Minh Nguyệt không phải bảo mẫu, cô ấy là bạn của con” Lê Nhật Linh rất ghét cách gọi khinh thường này của Hoàng Ánh, cô cảm thấy nó giống như một sự sỉ nhục với Lê Minh Nguyệt.
Hoàng Ánh thấy Lê Nhật Linh to gan như vậy, mặc dù không vui trong lòng nhưng cũng nhãn nhịn Bà ấy lạnh mặt lại, đi về phía phòng làm việc.
Xưng hô với người khác không lễ phép cũng thôi đi, bây giờ lại còn dám cãi lại mình, đứa con dâu này thật sự càng ngày càng tệ hại Sau khi Lâm Quân bảo cô ngồi ở sô pha không cần để ý đến Lâm Niệm Sơ, mới đi vào trong phòng làm việc.
Trong phòng cách vách, trên giá chất đầy những cuốn sách dạy chăm sóc trẻ.
Hoàng Ánh thở dài, trong lòng nghĩ đứa con trai này cũng thật xấu xa.
Lạnh lùng không thèm để ý tới Lâm Niệm Sơ như thế nhưng quan tâm đến đứa bé trong bụng của Lê Nhật Linh như vậy.