“Tôi còn tưởng bà thông gia là người nói lý, ai ngờ bà cũng giống như con trai bà. Vậy thì cũng đừng có trách tôi!”
Bà Lê trừng mắt lên khiến cho mẹ Hà giật mình, bà lui về sau một bước rồi nhìn người đàn bà đang cố tình gây sự trước mặt mình với vẻ cảnh giác, trong lòng vô cùng ghét bỏ.
“Bà muốn làm gì!”
“Mọi người mau qua đây mà xem, thằng này là chủ tịch của tập đoàn Hà thị, lén lút cưới con gái nhà tôi mà lại còn không đưa lễ hỏi Bây giờ con gái tôi đang năm trong kia sinh nở, nhà bọn họ còn đuổi cổ con trai tôi, không cho nó tiếp tục làm việc! Còn gì là công bằng nữa!
Mọi người mau qua đây mà xem đi!”
Bà Lê vừa khóc vừa hét, bệnh viện vốn là một nơi yên tĩnh, vừa rồi đã khiến cho vài người chú ý, bây giờ lại càng thêm nhiều người vây xem, bọn họ bắt đầu bàn tán. Nhà họ Hà cũng là người có máu mặt ở Hà Nội, bây giờ lại càng thêm mất mặt.
“Bà ngậm miệng lại cho tôi!”
Mẹ Hà quát lên một tiếng, bà có chút không biết nên làm như thế nào. Mẹ Hà đã từng gặp người giả ngây giả dại, cũng từng gặp qua người khóc lóc om sòm, nhưng chưa từng gặp ai vừa khóc lóc kêu gào.
lại còn ăn không nói có như thế này. Huống chỉ bà Lê lại còn không còn có chút đạo đức, không thèm để ý tới ánh mắt của người khác như thế này.
Hà Dĩ Phong đứng đẳng sau vốn đã lo lắng cho Lê Minh Nguyệt, nay thấy thế thì lại càng cảm thấy lo lắng phiền phức hơn.
Ông Lê nhìn thoáng qua bốn phía, mọi người đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ, bà Lê còn không buông tha mà tiếp tục kêu gào. Ông Lê ý thức được tình trạng trở nên nghiêm trọng nên đi lên kéo tay của bà Lê.
“Đừng nói nữa!”
“Ông im miệng!”
Bà Lê thấy càng ngày càng nhiều người vây quanh nên nghĩ răng phương pháp của mình có hiệu quả, càng ngày càng đắc ý.
“Có chuyện gì vậy?”
Ngay lúc Hà Dĩ Phong định tránh khỏi sự ngăn cản của cha Hà mà xông lên đánh đám người nhà họ Lê một trận thì Lâm Quân và Lê Vân Hàng đi tới đây.
Lâm Quân thấy bà Lê và Lê Đức Dương thì biết điều gì đang xảy ra.
“Nếu các người mà dám quậy nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát!”
Lâm Quân chỉ vào mặt của bà Lê rồi nói, trong đôi mắt anh tràn ngập sự uy hiếp. Nhà họ Lê biết lực lượng của Lâm Quân lớn đến mức nào nên ông Lê vội vàng kéo bà Lê lại.
Thế nhưng bà Lê hoàn toàn không định bỏ qua, nếu như lần này họ không lấy được tiền thì sau này sẽ càng khó đòi.
“Chuyện riêng của nhà chúng tôi, liên quan gì tới cậu chứ?”
Mặc dù bà Lê có hơi sợ, nhưng bà ta nghĩ răng ở đây có rất nhiều người vây xem nên Lâm Quân sẽ không dám làm gì mình, vẫn cố gắng dương mặt đáp lại.
“Liên quan gì tới tôi ư?”
Lâm Quân bước tới bà Lê, trong đôi mắt của anh cất chứa sự giận dữ.
“Cậu làm gì thế!”
Rõ ràng là bà Lê biết sợ, vội vàng lùi lại phía sau.
“Anh đừng có làm loạn.”
Lê Đức Dương trốn sau lưng bà Lê rồi nói với vẻ sợ hãi.
“Anh đừng có làm loạn.”
Lâm Quân cũng không dừng lại mà tiếp tục đi tới gần bọn họ, ngay lúc anh định giơ tay lên dạy dỗ bọn họ một trận thì cửa phòng mổ mở ra.
“Nể mặt Lê Minh Nguyệt, tôi không làm gì mấy người, mấy người cút cho xa!”