Nếu phải chọn đứa bé và không chút do dự mà chọn cô ấy.
Nhưng, cô ấy không hiểu, còn đồn ép anh ta.
Lê Minh Nguyệt thở ra một hơi: “Tôi có thể hiến máu, nếu… Nếu sợ máu không đủ, có thể gọi bố tôi đến, tôi còn có một người em gái, nói không chừng sẽ cùng nhóm má với tôi, đến lúc đó tôi sẽ hiến máu cho Nhật Linh, nhất định sẽ đủ máu cho cô ấy. “
Lâm Quân gãi mũi, giải thích cho cô ấy: Linh là nhóm máu Rh-, là nhóm máu hiếm: Nếu máu là nhóm máu phổ thông, vậy thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rồi ấy, anh ta sẽ “Nhật Nhưng Nhật Linh lại thuộc nhóm máu hiếm “Tôi biết, vì tôi và cô ấy có cùng một nhóm máu mà”
Lâm Quân ngẩn ra, tâm trạng căng thẳng đột nhiên nhẹ nhõm trở lại, anh ta ngưng mắt nhìn Nhật Linh, xúc động nói: “Nhật Linh, cảm ơn cô.”
“Vâng, tôi chấp nhận.” Lê Minh Nguyệt gật đầu: “Vậy là, ngày mai anh sẽ không để Nhật Linh phá thai nữa, đúng không?”
Anh ta gật đầu dứt khoát: “Đợi hai khi mẹ tròn con vuông, tôi nhất định trả cô một khoản thù lao hậu hĩnh.”
Lâm Quân cứ mở mồm ra là tiền, giống như mọi tình cảm đều có thế đối thành vật chất vậy, khiến cho Lê Nhật Linh rất khó chịu.
“Được thôi” Lê Minh Nguyệt tức giận, lời nói có ý giêu cợt: “Anh mỗi tháng đưa cho mẹ Lâm Niệm Sơ bao nhiêu tiền, thì đưa tôi bấy nhiêu tiền.
Lâm Thuỳ Vân sinh cho anh một đứa con, tôi có thể cứu hai đứa bé, tôi cũng không đòi gấp đôi làm gì, anh đưa cô ấy bao nhiều tiền thì đưa tôi như vậy là được”
Thực ra Lê Minh Nguyệt không màng đến vật chất, cô ấy chỉ là yêu quý Lê Nhật Linh, muốn tốt cho cô ấy mà thôi.
Nói những lời này, không có nghĩa là ghê tởm Lâm Quân Lâm Quân vừa nghe, quả nhiên liền chau mày: “Cô nói cái gì cơ?”
“Không nố rồi sao?” Lê Minh Nguyệt lâm tưởng rằng câu hỏi của Lâm Quân là không muốn đưa tiền, trào phúng càng lớn: “Lâm Thuỳ Vân chỉ sinh cho anh một đứa con, anh không tiếc chu cấp tiền mỗi tháng cho cô ấy, mà Nhật Linh đang có hai đứa bé chuẩn bị chào đời. Anh luôn mồm nói thích Nhật Linh, mà Nhật Linh lại rất tin tưởng anh, vậy mà thậm chí không bằng một trong hai người Lâm Thuỷ Vân và Lâm Niệm Sơ hay sao”
Lâm Quân càng chau mày hơn: “Lê Minh Nguyệt, cô từ đâu mà biết chuyện mỗi tháng tôi đều chu cấp tiền cho Lâm Thuỳ Vân?”
“Anh còn không chịu thừa nhận sao? Tôi nói cho anh biết, chuyện này dù có lấp liếm cũng vô dụng thôi” Loại người Nhật Linh không ưa nhất chính là loại người dám làm mà không dám nhận “Xí, thật sự không xứng với Nhật Linh.
“Chuyện chu cấp tiền chính là do Lâm Thuỳ Vân nói, Nhật Linh vốn dĩ không tin, liền nhờ người điều tra. Kết quả Lâm Thuỳ Vân không hề nói dối, anh đưa cho Lâm Thuỳ Vân một cái thẻ ngân hàng, mồi tháng gửi vào đó một khoản tiền lớn, đến khi Lâm Niệm Sơ trở về nhà họ Lâm của các anh, khoản tiền này mới chấm dứt”
Ánh mắt Lâm Quân vô cùng nặng nề.
Chuyện này có gì đó không hợp lý, thẻ đúng là do anh đưa, nhưng anh vốn dĩ không chuyền tiền vào tấm thẻ đó định kì như vậy.
Xem ra, việc này không hề đơn giản như những gì chúng ta thấy Thậm chí chuyện Lâm Sở Dĩ qua đời, cũng không đơn giản như anh ta nghĩ.
“Lê Minh Nguyệt, cảm ơn cô đã nhắc nhở tôi”
Lâm Quân nghe được tiếng cảm ơn, liền lách qua Lê Minh Nguyệt lên xe nghênh ngang rời đi Lê Minh Nguyệt bày ra khuôn mặt ngơ ngác.
Cô ấy rốt cuộc đã nói sai chuyện gì sao?
Tại sao Lâm Quân lại phản ứng kỳ lạ như vậy?
Biểu hiện của Lâm Quân chắc chắn không phải con thú bị đâm chọt vào đôi chân bị thương mà chạy trốn vào trong rừng sâu, mà dáng vẻ giống như đã đánh hơi được dấu vết gì đó và đang vội vã đi tìm chân tướng.