“Wy Nhiên? Chị cũng đến sao?” Lâm Quân gõ cửa, nhưng người ra mở cửa là Hà Dĩ Phong khiến anh không khỏi ngạc nhiên.
“Em dâu tôi đang mang thai, tôi không thể đến xem sao?” Hà Dĩ Phong mỉm cười, một bên để Lâm Quân vào, một bên trêu ghẹo, nhưng Lâm Cảnh và Hòa Phong so với Lâm Quân còn cao hứng hơn, vui sướng ôm lấy Hà Dĩ Phong gọi một tiếng dì hai tiếng dì.
“Lâm Quân?” Lê Minh Nguyệt nhìn thấy anh hơi ngạc nhiên, bụng cô đã lộ ra khá lớn, cô chào hỏi rồi mời anh ngồi xuống.
“Đừng đứng lên, cô vẫn là với tôi khách khí như vậy” Lâm Quân mỉm cười tự mình đi tới.
Mà Tiểu Hạ Ly đã chạy tới, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Lê Minh Nguyệt, nhìn cô: “Dì Minh Nguyệt, em bé ở trong sao?”
“Đúng vậy!” Khi nhắc đến đứa trẻ, khuôn mặt Lê Minh Nguyệt tràn ngập yêu thương, toàn thân toát ra khí chất của một người mẹ.
“Vậy con có thể nghe em bé một chút không?” Hạ Ly vui vẻ ra mặt, thận trọng hỏi.
“Được” Lê Minh Nguyệt gật đầu, dạy Hạ Ly đặt tai lên bụng mình, trùng hợp là đứa bé bụng cô động đậy.
Hạ Ly ngạc nhiên đến mức không ngậm được miệng, mắt sáng lên vì tò mò về sinh mệnh bé nhỏ này.
Lê Minh Nguyệt cong môi nhìn Lâm Quân: “Tôi thấy Hà Dĩ Phong với anh hai người mới là tình yêu đích thực đấy. Thời điểm này mà anh ấy lại bỏ tôi để ra nước ngoài vì anh”
Lê Minh Nguyệt vẻ mặt u sầu.
Lâm Quân lúng túng sờ sờ mũi: “Khụ, đây là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn, đừng lo lắng, tôi sẽ để anh ấy trở về ngay sau khi hoàn thành công việc, tình yêu đích thực của tôi là Nhật Linh, đối với người cùng giới tính thực không có hứng thú.”
“Nhật Linh… có tin tức gì không?” Khi nhắc đến Lê Nhật Linh, Lê Minh Nguyệt trở nên thận trọng. Hôm trước cô ấy trong lòng cảm thấy bất an, không nghĩ tới thật sự có chuyện xảy ra với Lê Nhật Linh, nếu không phải bụng cô bây giờ không tiện, có lẽ đã đích thân đến Thái Lan.
“Vẫn chưa” Lâm Quân lắc đầu, bầu không khí đột nhiên chìm vào im lặng.
“AI Mọi người nói chuyện sao lại nặng nề như vậy? Khó khăn lắm mới đến đây được một chuyến, không phải nên thảo luận về kinh nghiệm nuôi con sao?”
Hà Dĩ Phong gõ bàn phá vỡ sự im lặng.
“Tôi cũng là nhớ lời Dĩ Phong, sợ tính khí của Minh Nguyệt quá nhàm chán khi ở nhà một mình nên đưa Hòa Phong cùng Hạ Ly đến chơi cùng để cô ấy bớt buồn chán”
“Nghe thấy không Hạ Ly, ba cháu mang cháu đi để giải buồn” Hà Dĩ Phong cười cùng cô bé nháy mắt.
“Thật không? Ba ba? Vậy con muốn cưỡi ngựa!”
Hạ Ly là một tiểu quỷ lanh lợi, khi cô bé nhìn Hà Dĩ Phong liền hiểu ý và nhảy cẵng lên đầy phấn khích.
“Ba…”
Tự mình đào hố cho mình, nghĩ đến việc Hạ Ly giày vò thập phần nhiệt tình, Lâm Quân chỉ muốn cười khổ.
“Tiểu công chúa, lần sau, lần sau được không nào?”
Lâm Quân nhìn cô bé, cầu xin sự thương xót.
“Nhưng ba nói rằng lần này đưa tụi con đi để giải buồn mà. Làm sao.
mà ba lại chơi xấu?”
Khi Hạ Ly nhìn thấy Lâm Quân định từ chối yêu cầu của mình lập tức bày ra vẻ uể oải, cảnh này không phải là vừa đâu.
“Chị Vy Nhiên!”
Lâm Quân nhìn Hà Dĩ Phong cầu cứu, cô ấy mỉm cười quyến rũ liếc anh một cái, ý nói bạn cũng có lúc như vậy.