Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1402


Lê Nhật Linh vì chuyện tối qua mà trằn trọc nên cả đêm qua không ngủ được, sáng hôm sau lúc Lam Tịch gọi điện thoại đến, cô vẫn còn ngủ.


“Alo, sao vậy?”


“Hôm nay cô không định đi làm sao?” Lam Tịch nghiêng nghiêng đầu, hỏi Lê Nhật Linh ở đầu dây bên kia.


“Hả? Đi làm! Mấy giờ rồi?”Lê Nhật Linh bỗng nhiên bừng tỉnh , nhảy dựng lên khỏi giường, lúc này mới phản ứng được đã không còn sớm nữa.


“Trời ơi, sắp trê rồi!” Lê Nhật Linh xoa xoa mặt của mình, sự buồn ngủ thoáng chốc đã biến mất hơn nửa, đi làm trễ sẽ bị trừ lương đấy.


Lam Tịch cũng lười nói với cô, Lê Nhật Linh đi làm mấy năm, chưa xảy ra sơ xuất gì, sao hôm nay lại ngủ quên chứ?


“Hôm qua xảy ra chuyện lớn gì sao?”


“Chuyện gì chuyện lớn gì?” Lê Nhật Linh không hiểu dùng đầu giữ điện thoại, mặc quần áo.


“Nếu không xảy ra chuyện gì lớn thì sao cô lại ngủ đến bây giờ tôi gọi điện cho cô mới dậy”


“Không kịp nói với anh nữa rồi, đợi tôi vào công ty đã nhé” Lê Nhật Linh “Tách” một tiếng cúp điện thoại, vệ sinh cá nhân, một là nghĩ cách làm sao nói chuyện này với Lam Tịch, hai là cô thật sự không còn thời gian nữa rồi.


Còn Lam Tịch ở chỗ khác lắc đầu, sờ sờ bữa sáng là cháo bát bảo ở trên bàn làm việc mà anh đã chuẩn bị cho Lê Nhât Linh sắp nguội.


Dứt khoát không nghĩ đến cô nữa, đợi cô đến rồi nói.


Lê Nhật Linh cấp tốc làm hết tất cả mọi thứ, vội vàng chạy ra hẻm đang chuẩn bị gọi xe thì bị một chiếc xe thể thao ngăn chân lại “Nhật Linh!”


“Lâm Quân? Sao anh lại ở đây?” Lê Nhật Linh có chút mơ hồ đồng thời cũng có chút xấu hố, dù gì cô vẫn chưa hồi phục trí nhớ, cũng chưa nói cho Lâm Quân biết mình đã từng trải qua cuộc sống như thế nào, bản thân cô lại là một người như thế nào.


“Anh đặc biệt đến để đưa em đi làm, nhưng không ngờ em…”


“Hôm nay ngủ quên mất” Lê Nhật Linh bất lực lè lưỡi, dáng vẻ đó cực kỳ đáng yêu, chọc Lâm Quân không nhịn được cười ra tiếng.


“Lên xe đi, anh đưa em đi làm, nếu không đến trễ sẽ không tốt”


“Ừm” Lê Nhật Linh cũng không làm nững, ngoan ngoãn gật đầu ngồi lên xe của Lâm Quân.


Tâm trạng của Lâm Quân rất tốt, đưa túi giấy đã chuẩn bị sẵn cho Lê Nhật Linh, bên trong là bánh bao và sữa.


“Cảm ơn nhé” Lê Nhật Linh vuốt tóc, Lâm Quân vẫn luôn chu đáo như vậy sao? Nhưng bản thân sao lại cảm thấy kì lạ thế nhỉ?


Lâm Quân nghe được tiếng cảm ơn này, trong lòng nhói một cơn đau, cô và anh nói cảm ơn, khách sáo mà xa cách, rất rõ ràng, đã xem mình là người ngoài, nhưng Lâm Quân vẫn giữ cho lòng mình không nhanh, cố gắng.


nặn ra một nụ cười: “Không cần khách sáo, đi làm thì phải ăn no mới được”


Rất nhanh đã đến công ty coler, Lê Nhật Linh vẫy tay chào Lâm Quân, chạy nhanh vào trong, dáng vẻ tràn đầy sắc xuân, tinh thần phấn chấn khiến người ta dễ rung động.


Lâm Quân mím môi, cũng xuống xe, bước vào Coler.


“Lam Tịch, Ly Mạch đến chưa?” Nhận được điện thoại của cha mình, Lâm Quân có chút bất lực, từ sáng anh đã bắt đầu hối thúc Ly Mạch, giống như là vì hôm nay có chuyện gấp vậy.


Nhưng Ly Mạch vẫn luôn làm công việc thiết kế trên cương vị của mình, không có chuyện gì lớn, hôm nay vừa đến lại có chút khác thường.


“Vẫn chưa, nhưng con đã gọi điện cho cô ấy tồi, chắc là sắp đến công ty rồi”


“Vậy thì tốt, đợi cô ấy đợi công ty thì con lập tức gọi cho cha” Lam Mộc nói.


“Con biết rồi cha, nhưng rốt cuộc hôm nay cha tìm Ly Mạch có việc gì vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK